ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 314

— Năm ba mươi tám. Đáng lẽ tôi cũng chỉ là anh trưởng giả nhà quê

thôi. Nếu không có ông chú tôi làm tuần phủ có nhà cho thuê và bà vợ hai
của ông ở phố Hàng Đào Hà Nội.

— Ở Hàng Đào à? Anh phán Thông nhà tôi cũng ở phố đó đấy. Chà, anh

phán Thông nhà tôi, anh mà gặp thì mến ngay. Nghệ sĩ vô cùng. Chỉ vì mê
bà chị tôi mà đem thân đi làm rể tận miền sơn cước này.

— Tôi biết có nhiều người như thế!
— Anh có tán thành không?
— Tán thành chứ.
— Ví dụ chiến sĩ, cán bộ của anh muốn kết tóc xe tơ với các cô gái của

chúng tôi thì anh nghĩ thế nào, anh Đắc?

— Tôi khuyến khích! Tôi không hẹp hòi!
Tường nhổm dậy, sát sạt:
— Ví dụ trường hợp đó lại là... anh?
— Ha ha — Đắc cười đắc chí — Thật là khó nói.
Tường gật đầu, hể hả:
— Người hùng của Lào Cai ơi! Tư Mã Tương Như. Tô Đông Pha yêu cả

thanh lẫn sắc. Ái tình là việc căn bản ở đời. Ái tình không biết đến biên
giới. Có những người suốt đời đi tìm tình yêu, vì đó là niềm vui cực độ, là
thiên đường của con người.

— Khá lắm! Khá lắm!
Tường gật đầu, khoái trá theo dõi vẻ hứng thú bừng bừng trên mặt Đắc.

Thú vị xiết bao, thế là biết được tim đen anh chủ tịch rồi. Từ đây đến việc
Đắc ký giấy cho Tường đưa một chuyến hàng đặc biệt đi Hà Giang, đến
việc Đắc nhận phán Thông làm thư ký văn phòng như kế hoạch của
Minssion 5 đâu có còn xa!

Tường mỉm cười, thú vị. Nhưng, hắn bỗng giật mình, phắt dậy. Ngoài

cửa vừa ập vào mấy bóng người. Một người mặc quần áo xanh, cao gầy,
bước nhanh tới giữa phòng, khẩu xanh tê-chiên cầm tay, quay lại, lạnh như
sắt:

— Yêu cầu mọi người đứng yên tại chỗ! Công an khám xét căn nhà này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.