ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 342

Ngây người trong giây lát, rồi đưa tay dụi hai mắt, Đắc chộp vội cái mũ

ca lô và đâm bổ ra cầu thang. Trời ơi! Ta hỏng quá! Sao lại đến cái cơ sự
này! Bọn chúng chăng lưới bẫy rồi. Ta phải tìm đồng chí Chính thú nhận
hết. Ta đáng nhận một nghìn cái tát.

IX

— K

ìa! Sao ông lại lên? Nghe tiếng ông ho ở tầng dưới tôi đoán ngay

ra ông lại lên. Không nên thế đâu. Tâm ơi! Ông phải nghỉ! Phải nghỉ!

Chính mới đi Pa Kha về, vừa gặp Đắc tới vật vã nhận lỗi, vứt cái túi dết

trên ghế, bước lại cạnh giường Tâm nằm.

— Anh đi được ba hôm thì tôi lên — Tâm ngồi dậy, lắc đầu — Tôi

không nghỉ nữa đâu. Anh biết tin gì chưa? Thằng Tây gây chuyện ở Hải
Phòng rồi.

— Một mình ông cũng chẳng ngăn được chúng nó đâu!
— Vậy thì tôi ngồi ăn nghỉ ở làng Nhuần, hò voi bắn súng sậy ư?
Chính cười. Anh thích cái cách nói có nhiều thành ngữ dân gian của

Tâm. Anh ngồi xuống cạnh Tâm:

— Dù sao tôi cũng không bằng lòng để ông lên...
— Nhưng tôi chấp hành ý kiến của cô Châu!
— Châu?
— Chứ gì! Chúng ta thấp mưu thua trí đàn bà hết, anh ơi! Còn gì nữa!

Châu đã đưa cô Bức về đó. Con bé mừng. Ông cụ Hoàng bảo nó đi làm
nàng hầu cho anh đấy. Anh đã thấy chưa? Thế gian đã có mấy ai được như
bà Châu. Chính bà ấy yêu cầu tôi trở lại với anh.

Chính xua tay:
— Thôi thôi, ông giỏi nguỵ biện lắm!
— Sao tôi lại phải nguỵ biện? Tôi đã lên đây và giúp anh vô khối công

việc. Thứ nhất, tôi ra lệnh bắt thuyền muối và thuốc phiện của Tường. Thứ
hai, tôi soát lại toàn bộ nhân sự. Sau nữa, tôi mua súng đạn. Tôi tiếp tục gọi
các hoàng tử, công chúa về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.