ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 343

— Hoàng tử nào, công chúa nào?
— Ha ha... con cái các ông thổ ty, chức dịch anh định đưa về học ở

trường thiếu nhi ấy. Anh cừ lắm. Anh nắm họ...

Chính đứng vụt dậy, đầu lắc mạnh và mặt anh bỗng rắn đanh lại:
— Ông nghĩ sai. Cách mạng không bao giờ dùng đến các thủ đoạn.
Tâm đứng lên theo Chính, cứng cỏi:
— Sao lại không? Bọn đế quốc, chúng nó từ chối một thủ đoạn nào

không?

— Chúng ta khác!
— Khác?
— Phải! Lòng nhân đạo là sức mạnh của chúng ta. Chúng ta cho họ thấy,

nếu đi với chúng ta, con cái họ sẽ nên người, thể diện họ vẫn còn. Mất mà
vẫn còn.

Tâm thở một hơi dài, nhún nhường:
— Không khéo anh chết vì lòng nhân đạo của anh đấy, anh Chính ạ.
— Cũng không sao. Nhưng anh phải bỏ cái thói đa nghi đi. Không phải

bụi cây nào cũng có kẻ trộm đâu.

— Và không thể mất bò mới lo làm chuồng!
Cánh cửa bị một cơn gió thổi, khẽ chuyển một vòng cung nhỏ. Bay vào

căn phòng tiếng hát đồng ca: “Đoàn vệ quốc quân một lần ra đi...”. Bộ đội
bên doanh trại đang hát. Một cái đầu thò vào gọi Chính. Xin chữ ký hay
báo cáo khẩn cấp? Chính gãi cái đầu rậm. Lại một cái đầu nữa thò vào.

— Anh Chính ăn cơm em lấu cả thể nhé!
— Cám ơn cô Khả nhé.
Vợ Khả mới lên ở với chồng. Hai vợ chồng cứ như trẻ con, giận dỗi nhau

như cơm bữa. Có tiếng anh chàng nghêu ngao ở tầng dưới: “Gái Lào Cai
thích những gì? Sao vành súng lục cấp chỉ huy”.

Chính cởi áo vét, dấm dứt:
— Ông Tâm ơi, càng ngày càng thấy Lênin và Stalin đúng. Giành được

chính quyền rồi mới là bước đầu của nhiệm vụ Cách mạng. Toàn bộ vấn đề
là ở chỗ giữ được chính quyền, củng cố được nó và làm cho nó vô địch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.