ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 349

— Họ nghi có bàn tay ông. Đó! Ông đi vắng, ở nhà họ đã nhận hai anh

em thằng Seng — Tếnh vào bộ đội. Họ muốn chúng nó kèm sát ông đấy.

— Hây dà!
Lồ không sợ cường quyền, Lồ chỉ sợ trả thù. Rượu rớt xuống cằm, Lồ

đặt bi đông xuống bàn. Tường đã lủi đi đâu? Trong quán có tiếng chân
bước nhanh nhanh gấp gấp, Lồ ngẩng lên. Hắn nhận ra Tâm trong những
cái vòng xanh xanh đỏ đỏ nhoang nhoáng. “Mẹ mày, tại sao mày định bắt
ông?”. Rập đầu xuống bàn, không nghĩ tiếp được nữa, Lồ đã say lử.

Tâm đội mũ cát két, áo săng đay ướt mềm hơi sương, đeo khẩu các bin,

liếc qua quán rồi đi thẳng tới quầy rượu. Quang Ngọc đang tì cằm vào bầu
cây đàn ghi ta ngồi sau quầy.

“Đã đến lúc dẹp quán Thiên Thai được rồi. Lập ra, lợi ít, hại nhiều. Chỉ

tổ cho bọn chúng tụ tập. Y như rằng, tụ bạ ở đây rồi thế nào cũng xảy ra
chuyện gì." — Tâm nghĩ, đứng lại, hai con mắt sâu sục sạo tìm kiếm.
Ngẩng lên, đặt cây đàn tựa vách, Ngọc khe khẽ gọi:

— Anh Tâm.
Tâm ngồi xuống, bỏ mũ, gãi như điên mái đầu rậm. Hai thái dương, món

tóc bạc lại loang thêm, móp lại. Cái trán lại nổi những đường gân ngoằn
ngoèo. Chuyện cây đàn bị quăng hôm đánh vào thị xã Ngọc còn nhớ nhưng
không thấy giận Tâm.

— Ngọc, tin cậu báo chậm quá, chứ không thì tóm được thằng phán

Thông. Nó là chủ mưu vụ ám sát anh Chính đấy. Hừ, phải ra tay, lành làm
gáo, vỡ làm muôi, chứ cứ nhùng nhằng thế này thì khó chịu quá. Hoàng
Văn Tường vừa ở đây ra, hả?

— Vâng ạ. Dạo này vắng khách quá. Chỉ có mấy ông...
— Rõ cắt thì đau, để thì buồn.
— Sao ạ?
— Kháng chiến đến nơi rồi. Xếp cây đàn lại. Cầm súng! Nghệ sĩ có cầm

được súng không?

Chống súng đứng dậy, phả một hơi thở trắng mờ, Tâm tiếp:
— Thôi nhé! Chuẩn bị đi! Bọn thổ ty hiện còn ngồi ở ủy ban nhưng vì

quyền lợi giai cấp, trước sau cũng sẽ phản bội ta thôi. Sẽ chiến đấu ác liệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.