ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 350

đấy, Ngọc ạ!

Bàn tay Tâm để lại hơi giá buốt trong tay Ngọc. Ngọc đứng bâng

khuâng. Mưa buông u buồn. Ngoài hàng hiên nước nhỏ tí tách từng tiếng
như đếm bước đi của thời gian. Lại một đoạn đời nữa qua đi. Ở cái quán
này, Ngọc đã làm một số việc có ích. Ngọc đã thu nhận được nhiều điều
mới mẻ từ công việc này. Cuộc sống không đơn giản. Chiến đấu cho một
cuộc đời mới gian nan xiết bao! Chỉ những con người dồi dào nghị lực, ý
chí, không vương sầu tủi riêng tư, mới có thể đi tới mục đích cuối cùng.
Ngọc có đi tới đích cuối cùng được không?

Ngọc đóng các cửa sổ, đi lại đánh thức Lồ. Gã trai H'Mông choàng dậy,

giẫy giụa, ú ớ:

— Ơ, ơ, tao theo chúng mày, sao chúng mày bắt tao!
— Khuya rồi, ông Lồ.
Lồ dụi mắt, ngớ ngẩn:
— Tao không bị bắt à?
— Ông mê ngủ đấy hả?
— Mẹ thằng Tường. Nó buộc đuôi ngựa cho ngựa đá nhau.
Đưa Lồ ra khỏi quán, nhìn bóng hắn chìm trong mưa, Ngọc đứng lại ở

cửa hiên. “Dung ơi, em ở đâu?” Mưa càng khuya càng dày hạt, mù mịt như
lòng Ngọc cùng lúc càng mung lung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.