ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 354

— Nấu cháo. Ông ấy còn thuê người lấy về một cây vầu dài làm cây nêu.
Hố pẩu đang xoay miếng cao chè trên đống than mới cời trước lò, ngẩng

lên:

— Người ta có của, người ta đứng ra mở hội gầu tào cầu may, lại càng

được may.

Pao chống gối đứng dậy, tự nhiên thấy buồn quá. Trời đêm mù mịt. Pao

đứng ở cửa, thoáng rùng mình. Cái cối xay từ ngày chị Pàng chết, vẫn nằm
đó, cái tay cối vẫn ghếch chéo như từ hồi ấy. Xác chị Pàng như vẫn còn đặt
ở cạnh bếp. Bắp tay Pao như có vết răng chị. Khốn khổ! Cả đời người
không được ai yêu thương, bà Xóa chết, cũng nằm đúng chỗ chị Pàng nằm.
Người chết có hóa hổ được không? Chin chết, nằm ở ngoài thị xã, sẽ hóa
hổ trở về làng ư?

Hố pẩu vẫn ngồi ở trong bếp. Chè vụ một chưa hái được, phải uống cao

chè để dành. Bát nước đỏ đậm, bốc hương thơm dịu, tỏa ấm tâm trí. Hố pẩu
nghĩ ngợi gần xa.

Pao leo lên gác. Một lát sau, anh đang lục cái địu thì thằng Pùa leo lên,

bò tới. Nó kêu khẽ:

— Anh Pao, anh có súng à?
— Im!
— Súng thật rồi! Đẹp lắm!
— Mày lục hả, con chuột nhắt?
— Không, hôm nọ con gà đẻ, em lên tìm trứng, em thấy.
— Chết đấy! Mày mở cái miệng nói với người nào là mày muốn anh Pao

chết đấy. Nhớ lời tao chưa?

Pao kéo khẩu súng từ trong địu ra: khẩu poọc hoọc. Các ông thổ ty

Mường Cang biếu Chính, Chính cho Pao. Bọc ngoài một lượt vải đỏ, bao
gỗ còn vàng bóng và khẩu súng bên trong còn ánh lên sắc thép lạnh, hôi hôi
mùi dầu.

— Úi cha!
— Suỵt!
— Hôm nọ em thấy, có một người đến nhà ta cũng đeo khẩu súng như

thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.