ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 361

Chin đâu? Con ngựa ấy em mượn của ông Giàng Ly Trang, nay ông ấy đòi
em. Chết thôi! Pao ngơ ngẩn: Con ngựa Chin cưỡi đâu nhỉ?

Pao leo qua rào, vào sân.
Thằng Pùa phốc từ cửa nhà ra:
— Úi, anh Pao, các ông mối về rồi. Cả anh Lử cũng về rồi, đang ở bên

nhà Giàng Ly Trang.

Pao không đáp. Qua gian giữa, thấy mấy ông mối đang ngồi uống nước,

anh rẽ vào buồng. Căn buồng tối om. Đó là nơi xưa bà Xóa nằm. Chỉ có
mấy phên vầu trên trải rơm sóng, đặt trên bốn cái chân cột ngoãm chôn
dưới đất.

Pao nằm ịch xuống giường, hồi hộp, bồn chồn, bực bội trộn lẫn thành

một cảm giác khó chịu, bứt rứt.

— Anh Pao à!
— Đi chơi đi, Pùa!
Mặt Pao sực hơi thở của thằng em, nó ghé xuống mặt Pao:
— Anh Pao à, anh Lử về, mang một bọc tiền to lắm.
— Ừ, đi chơi đi nhé!
Thằng Pùa tọt ra ngoài buồng. Căn buồng chỉ còn có Pao. Chuột rúc chút

chút trên mái, chạy rìch rịch, cắn nhau chí chóe dưới gầm giường. Có tiếng
người nào kêu: “Được rồi, vớt ra” ở phía bếp. Pao nằm im.

Bên ngoài, có tiếng lão Sếnh lé nhé:
— Làm đủ mọi lý rồi. Nhưng họ thách cao đấy, hố pẩu.
Như nằm phải gai, Pao nhổm dậy. Bên ngoài hố pẩu chặc chặc lưỡi:
— Chết thôi, que thách mười hai vạch. Cao thế! Nhiều thế! Lão Sếnh

cười he hé:

— Không cao nhiều đâu. Bỗng dưng được một người về làm, mất có một

trăm hai mươi đồng bạc trắng, một trăm hai mươi cân thịt, hai nhấc tay
rượu còn gì!

Hố pẩu ơi, từng ấy không nhiều — Tiếng một người trong họ gần —

Còn phải sắm sửa cho cô dâu, đền ơn vú sữa cho mẹ nó, đền ơn bà ngoại
nó, rồi còn phải biếu các cô phù dâu nữa cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.