ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 377

Ông lão Pâu tay đeo cái băng đỏ, nhìn Pao, hoan hỉ:
— Ôi! Lão biết, thế nào cháu cũng ra châu thăm lão mà. Cháu có súng

đẹp quá. Ai phát cho đấy. Lão trông kho muối mà chưa có được phát súng
đâu. Thôi, cứ ở đây với lão, ở đây, nhiều chuột to lắm.

— Chuột nó ăn muối ạ, cụ?
— Chuột! Chuột nó mặc áo người ấy. Trâu thèm muối thế nào, chúng nó

thèm muối thế ấy, cháu à. Đêm nào lão cũng thức. Thức để canh gác mà.
Chúng nó thèm muối rỏ dãi ra đấy, cháu à. Dà dà... không ăn cắp được
chúng lại ỉa bậy ra đây chứ.

Ông lão Pâu cười. Mới ra đây có ít lâu mà ông lão đã hồng hào trẻ hẳn

lại. Hai cái răng cửa còn sót cứ phô ra trong ánh cười. Và cái bìu chỉ còn
nhỏ bằng quả trứng cứ nhoay nhoáy. Chẳng bù với hôm vừa ăn thịt lợn vừa
khóc.

Pao nghĩ: “Tạm ở đây với ông lão. Ngày đi thồ thuê, đi bán công, tối về

gác kho muối. Cán bộ Kiến ra tỉnh họp về sẽ gặp rồi xin đi bộ đội. Không
thì ra tỉnh gặp cán bộ Chính”.

Ông lão Pâu vác cái xẻng ra cạnh nhà. Pao đi tới giằng cái xẻng:
— Để cháu hót bùn ở rãnh cho.
— Ừ, lão cũng hót. Sắp có mưa nhiều rồi. Nước nó tràn vào, ướt hết

muối đấy.

Pao đẩy lưỡi xẻng theo vệt rãnh. Cái kho muối to, vuông, bốn bề xây đá.

Đó là cái kho muối của thổ ty Hoàng Văn Chao, Kiến mới tịch thu, đuổi lão
quản lý thọt của Chao về, giao cho ông cụ Pâu trông nom.

Pao đi hết một vòng rãnh, bỗng dừng tay dẩy. Có tiếng chân ngựa nện

cộp cộp ngoài sân và tiếng ông lão Pâu quát: “Sao lại vào đây?”. Pao chạy
ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.