ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 384

— Nghe ông ấy cự ông Chao mà sướng tai quá. Là cái kho muối ấy mà.

Ông Chao cứ định tích trữ, không bán cho dân.

— À à, ông Chao biện một cái lễ trăm đồng bạc trắng đem đến, định hối

lộ, bị ông ấy mắng một trận sát sạt...

Chẳng tuần nào không có chuyện lạ về anh chủ nhiệm Châu bộ Việt

Minh. Trong con mắt người dân, anh là vị thần bảo mệnh cho họ. Tuần vừa
rồi thì vị thần bảo hộ của họ ra lệnh cho tự vệ dân quân ăn ở tập trung. Anh
nói: — Sửa soạn đi, thời kỳ hòa hoãn hết rồi đấy.

Kiến đã nhận định đúng. Cái nhọt bọc đã đến lúc vỡ. Thời kỳ dung hòa

sống chung giữa các thổ ty và Việt Minh đã kết thúc.

Tự vệ trấn đã ăn ở tập trung. Súng luôn mang theo trong người. Sẵn sàng

cả rồi. Vậy mà tới lúc bỗng vang lên một tiếng súng nổ, Kiến vẫn thấy bị
bất ngờ. Anh nhảy xuống tầng gác dưới, chạy ra chuồng ngựa, thét:

— Các đồng chí, lại đằng kho muối!
Đàn ngựa tung vó ra sân. Một người trai trẻ từ ngoài đường, tay cầm

khẩu súng kíp dài, hớt hải chạy vào, thấy Kiến liền nhảy lên nắm dây
cương ngựa của anh, níu xuống, hổn hển:

— Đồng chí Kiến! Chúng nó đâm chết ông lão Pâu trông kho muối rồi.

Pao bắn, chúng nó chạy. Chúng nó đến kia kìa!

Kiến giật cương. Con ngựa vòng lại. Và từ ngoài đường rầm rập, ồ ạt xộc

thẳng vào trụ sở Châu bộ một đàn ngựa hơn chục con. Chúng áp sát vào tận
chân cột cờ.

Kiến trụt xuống ngựa. Nhảy phắt lên hiên, anh quay lại, đứng chạng chân

trước cửa ra vào. Anh nhận ra Hoàng Văn Tường cưỡi con ngựa đen đứng
ở phía sau hàng ngựa vây trụ sở với những gương mặt lính dõng, nhâng
nhâng, ngạo ngược, hằm hè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.