ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 382

— Đồ khốn nạn!
— Chính các người mới là đồ khốn nạn! Các người thương tiếc đồng

tiền các người góp vốn, nhưng các người có ai thèm để ý đến cái tính mệnh
khốn khổ của ta không?

— Tao không cần biết! — Chao gầm.
Tường nghiến răng:
— Đồ khốn nạn! Đồ đĩ rài đĩ rạc! Chính cái thằng đã ngủ với mày nó

định bắt tao đây này. Sinh mệnh của thằng anh trai của mày, mày không
thèm đếm xỉa đến như cái tấm thân đã tã tượi của mày chứ gì?

— Được rồi, tao là đĩ cũng được, nhưng mày hãy trả tất cả tiền tao đã

góp đây! Mày trả tao đây! Mày đừng hòng vờ vịt để ăn không ăn hỏng của
tao!

Bị Nhắn du mạnh vào tường, Tường đứng lặng, rồi từ từ phanh ngực áo,

hai con mắt lác xệch, hai hàm răng nhe nhe gầm ghì:

— Thế đấy! Nhưng mà đồ ngu, chúng mày chỉ biết lo cho mấy đồng bạc

còm của chúng mày thôi. Chúng mày không hiểu rằng: Tất cả cơ nghiệp
của tao, của chúng mày sắp tan thành mây khói rồi ư? Chúng mày là những
con lợn đang bị dẫn đến lò sát sinh. Hiểu chưa, đồ ngu như lợn!

Ngoài kia, chiều đã buông màn sương lam, tòa dương cơ chìm nổi như

một con tàu giữa sa mù. Ngẩng lên, Tường nhận ra Phô-rô-pông vừa từ sau
cuộc vui thú với cô vợ, nghe động, đã bước sang đi tới cạnh mình.

— Ông Tường! Bình tĩnh là đức tính số một mà một chính khách cần

phải có. Bình tĩnh! Tất cả chưa tan thành mây khói đâu!

Quay lại, nhìn Chao và Kim Nhắn, Phô-rô-pông dường như đã hiểu tất

cả, thong thả tiếp:

— Tôi về, nghe mọi chuyện, thích nhất câu ông Tường nói với ông phán

Thông trước việc Việt Minh vào đây thuyết khách. Ông Chao có biết đó là
câu gì không? Chỉ cần một thằng đứng chân được ở đây thôi là chúng sẽ ùn
ùn nẩy nở như đám nấm sau mưa. Đó, câu nói của ông Tường! Tất cả
chúng ta hãy nhìn về phía trước. Tất cả còn ở đó!

V

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.