ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 410

Đờ thẳng lưng như một pho tượng:
— Rồi đến một ngày, chính tay anh sẽ cầm dao đâm pê H'Mông.
— Không! Tôi không thế!
— Việt Minh nó bắt thế!
— Tôi không nghe.
— Đù a! Thế là không biết mưu sâu của Việt Minh! Sao cứ liếm cái tay

nó định chém mình? Nghe nói: anh đã thề mặt trời là đi theo Việt Minh.
Chà, bạo miệng quá, dòng họ, gia tộc chết cả vì lời thề độc ấy đấy. Tóc thì
dài mà trí óc thì ngắn là thế! Anh có nhớ chuyện ông nội anh đánh nhau với
hai con chó của thằng seo phải không?

— Trời!
— Việt Minh nói: Anh là cái đuôi của họ. Anh là con chó của thằng seo

phải ư?

Lồ thét một tiếng. Hắn đấm ngực, hắn dậm chân, hắn gào, hắn rống. Và

sau cùng hắn khóc nức nở như một đứa trẻ bị đòn oan.

“Đù a! Ông nói hòn dái ta còn to là đúng rồi?”
Vậy là tới đây đời Lồ đã sang một bước ngoặt. Đời Lồ vốn phức tạp.

Sinh ra trong một gia đình giữ chức dịch nhỏ. Cá tính hắn kỳ quặc: ngây
thơ, chân thực, vị tha với đồng loại, nhiều tài hoa thiên bẩm, nhưng cực kỳ
thô lỗ, cục cằn. Hắn đã theo Việt Minh, hắn phục Chính. Nhưng hắn khó có
thể đi theo cách mạng được. Phần tiêu cực trong gia sản tinh thần của hắn
quá nặng nề. Hắn lại ở trong vòng trói buộc của Đờ, mà Đờ thì thâm hiểm.
Đờ dám dùng cả cô vợ ba của mình để lôi kéo Lồ.

Thiển cận, dễ bị xúc động, Lồ khóc, Lồ cất tiếng chửi cho tới lúc có một

bàn tay nhỏ, mềm dịu, thơm mát xoa vuốt tóc hắn:

— Thôi nín đi, anh Lồ.
Lồ ngẩng lên. A Linh đã ngồi cạnh hắn, âu yếm ghé tai hắn:
— Về được đây là mừng rồi. Còn lo anh không về được kia!
Đờ cũng đã đứng dậy, cúi xuống vỗ vai Lồ:
— Thôi, chính tôi cũng dại. Về được, còn người, còn cả. Chẳng đâu bằng

đất người H'Mông ta đâu. Ăn đi. Mai anh sẽ đi xem trại lính của ta. Đông
hơn xưa nhiều rồi. Tôi đã sửa soạn một cái nhà to đón ông Lồ Pháy và bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.