ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 409

— Tôi biết thế nào ông Lồ cũng về. Tôi xin kể ông nghe một câu chuyện

Ấn Độ. Có một con hổ con mới đẻ ra thì bị đàn dê bắt. Đàn dê nọ nuôi hổ
con, tập cho hổ con ăn cỏ. Hổ con theo đàn dê, lớn lên cũng chỉ ăn cỏ và
kêu be be. Nhưng một hôm, hổ mẹ về. Nó gọi hổ con ra, đưa cho hổ con
một miếng thịt lợn tươi và bảo: Mi là hổ. Mi phải ăn thịt. Hổ con liếm mép,
cúi xuống ngoạm một miếng thịt. Ngon quá. Hổ con ăn hết miếng thịt, tức
thì gầm một tiếng và nhảy vọt vào rừng.

— Ha ha ha...
Lồ bật cười, con mắt độc nhất sáng như mắt trẻ:
— Sau thế nào?
— Sau nó trở về bắt hết đàn dê kia, ăn thịt.
— Ha ha... hay quá!
A Linh vừa bưng tiếp mấy món ăn lên. Lần này là những đồ ăn Tây: xúc

xích, pa-tê, bít tết.

La Văn Đờ rót rượu cho Phô-rô-pông, nhưng quay mặt nhìn Lồ:
— Ông Tư nói vậy là muốn nói anh là con hổ con đấy, anh Lồ ạ.
Lồ nghếch mặt ngây ngô:
— Tôi mà là con hổ con?
— Thì anh cũng đang ăn cỏ, đang kêu be be với đàn dê Việt Minh đó

thôi.

Lồ vẫn không hiểu. Đờ hơi cúi xuống:
— Bọn Việt Minh nó thừa biết anh là hổ chứ. Vậy mà anh lại tin nó tốt

với anh! Việt Minh bụng lửa, miệng nước. Tôi có kinh nghiệm rồi. Tin Việt
Minh khác gì tin chim ri không ăn lúa, trâu không ăn cỏ.

— Tôi tin vừa vừa thôi.
— Việt Minh nó cũng chỉ cần anh tin nó vừa vừa thôi.
Lồ rùng mình. Hai con mắt của Đờ như hai ngọn đèn soi vào tâm óc hắn:
— Để nó dùng cái sức của anh.
— Tôi đi đánh Pháp cho nó?
— Và đi đánh người H'Mông cho nó nữa.
Lồ giật thót, trợn trừng:
— Sao? Nó bắt tôi đi đánh người H'Mông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.