ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 46

Một tên lính xách ấm nước, đặt phịch xuống cạnh cánh cửa, gắt thật vô

cớ:

— Nước đây, uống đi rồi khai cho kỹ nhé, các bố?
Ngọc đứng dậy, chập choạng:
— Anh ơi! Anh có biết anh Trọng, anh nhắn hộ tôi. Tôi là Ngọc bạn thân

của anh ấy.

— Trịnh trọng gì? Đang bận bỏ cha đây này!
Tên lính gắt. Có tiếng gọi ở ngoài cửa, nó quay ra, hét:
— Ê! Hầm đàn bà đấy! Mày định mò vào làm gì, thằng kia?
— Có mấy đứa mày?
— Một. Người đẹp của tỉnh trưởng đấy.
— Con bé bán hoa tươi, hả?
— Phải, muốn sờ dái ngựa thì chạm vào?
Ngọc thót người. Anh ngồi xuống, chân tay run lẩy bẩy, đầu óc quay đảo,

mặt tối sầm “Trời ơi! Dung bị nó bắt rồi!”.

Cửa hầm lại mở. Một cái mặt đen sì ló vào:
— Nguyễn Văn Tâm là thằng nào? Đi!
Ông lão bán phá xa bóp bóp cánh tay Ngọc, rền rĩ:
— Cậu ơi! Cậu làm sao thế? Họ lại bắt anh ấy đi đánh đấy.
Hai tên hiến binh quần áo đen như hai con quạ, xộc vào hầm, xốc người

thợ dậy, kéo anh ra cửa.

Ngọc bất thần chồm dậy, lao ra, như người mất trí, đập thình thình cánh

cửa sắt, gào lạc tiếng:

— Anh gác ơi! Anh bảo hộ anh Trọng họa sĩ ở ban tuyên truyền, tôi là

Ngọc... bạn anh ấy... anh gác ơi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.