ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 94

— Cái gì mà quang quác cái mồm thế! — Ông lão Lìu lập cập xuống

thang đi ra cửa, miệng làu bàu.

Trên cái sân đất trước nhà, bà lão Lìu nhỏ choắt, áo bông tuột khuy, quần

xếch chéo, đang chân nhảy, tay xỉa vào khoảng không, xoe xóe:

— Cao cao chi tổ, hạ chi tồn, đồng môn ông vải nhà mày, dỏng búi tai,

gài búi tóc dựng dọc mặt mà nghe bà đọc kinh sám hối nhà mày nhé é é...
Con gà nó ở trong tay bà, nó là con gà con qué. Con gà nó về tay mày, nó là
con cú con cáo, mày thò tay cướp con gà của bà, tay mày lên bìm bìm bắp
chuối, chân mày lên đầu gối ông voi. Mày ăn một chết một, ăn năm chết
năm, nhớ ớ ớ...

Đứng lại ở trước cửa nhà ông Bằng, ông lão Lìu giậm đôi guốc cành

cạch, nhìn bà vợ, mặt bỗng tươi rờn:

— Chửi ai mà giòn thế, bà mọ?
— Chửi ai à? Chửi cái đứa chết tử chết tiệt nó đang tay cướp sống cướp

chín con gà mái tơ mồ hôi nước mắt của nhà người ta, chứ còn chửi ai vào
đây nữa!

Phẩy tay, ông lão Lìu nhếch mép:
— Dà... Có thế mà làm ầm ĩ cả lên.
— Ầm ĩ chứ lại không à? Người ta đi chợ về, công lao bao ngày bán mặt

cho đất, bán lưng cho giời mới được đồng bạc mua cho chồng con người ta
con gà, thế mà nó sấn sổ ngay lại, giả đò lục soát rồi ôm con gà ba chân
bốn cẳng chạy biến.

— Dưng mà nó là đứa nào? Đứa nào nó chém tre không dè đầu mặt, nó

dám cướp con gà của bà?

— Còn đứa nào nữa! Hai thằng lính Quốc dân Đảng chứ còn thằng nào!
— Ha! Bật cười, ông lão Lìu gãi gãi cằm: Thôi thế thì từ nay đừng chê tớ

hèn nữa nhá!

— Chứ lại không à! Nó mà không nhanh chân thì đã ăn mấy đòn gánh

của người ta rồi. Cha năm đời mười đời cái quân cướp ngày ấy nhớ...

— Thôi bà ạ, bà thí cho nó.
— Thí là thí thế nào! Tôi là tôi phải gặp hẳn cái nhà ông Khanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.