ĐỒNG CỎ - Trang 140

- Để em đánh sáp môi cho chị, đánh thật đẹp, biết đâu trên chuyến bay có

một người nào đó đi cùng, mê chị.

Tôi cười bảo:
- Thôi đừng có khỉ.
Thảo nói:
- Rồi mỗi đứa đến lúc cũng phải cầu mong có người nào đó yêu mình

thôi.

- Không mong sống một mình nữa à?
- Ai mà mong. Phải sống như thế thì cũng sống có sao.
- Cứ cố xây một căn nhà trên bãi biển, không dùng tới thì cho chị mượn.
Tôi nói và trong một giây tưởng chừng như đã gõ trúng cánh cửa định

mệnh của mình. Không có dấu hiệu nào chứng tỏ điều đó, nhưng tôi thấy
tưởng tượng ra trước, hình bóng của chính mình, một ngày nào đó, ra vào
cái căn nhà quanh năm, ngày tháng chìm ngập trong những tiếng sóng vỗ
và bụi nước, dễ dàng hơn tưởng tượng một cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng có lẽ tôi đã khua lầm mặt trống. Tôi hãy thử gõ vào cái mặt bên

kia, những điều mơ tưởng của tôi sẽ dịu dàng, êm đẹp hơn chăng?

Mười một giờ, Nhiên tới.
Nó hỏi:
- Sẵn sàng rồi chứ?
Tôi nói:
- Rồi. Chỉ việc đi thôi.
Nói xong câu đó tôi nghe người rướm mồ hôi và ruột thắt lại. Chuyến đi

bây gtờ mới thật sự bắt đầu. Những gì xẩy tới với tôi cũng sẽ là những
chuyện thật. May hay rủi? Tôi chỉ còn nước chờ để biết.

Tôi vào phòng chào thầy tôi, nói:
- Con xin thầy, con đi.
Thầy tôi tới lúc này cũng có vẻ không giữ được xúc động. Tôi thấy da

mặt ông bỗng xanh nhợt hẳn đi.

Ông nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.