ĐỒNG CỎ - Trang 65

Lúc chúng tôi xách mấy cái túi đồ đã sửa soạn từ tối qua, xuống nhà, mẹ

tôi đã pha cho mỗi đứa một tách cà-phê, để sẵn trên bàn.

Bà nói:
- Uống đi.
Thảo bưng tách cà-phê lên, bảo:
- Cà-phê của bác thơm quá.
Mẹ tôi hỏ :
- Tụi con đi bằng gì?
Tôi nói:
- Dạ, đi bằng xe của Nhiên. Nó đến đón bây giờ ạ.
Chút nước thơm làm cho thần trí hoàn toàn tỉnh táo. Trông Thảo mượt

mà trong bộ đồ mới, mái tóc vừa chải và môi thoa son. Trông thấy nó như
thấy buổi sáng trời trong, hứa hẹn một ngày vui. Tự nhiên tôi thấy tiếc,
hình như chúng tôi đã bỏ phí, không biết cách hưởng, để bao nhiêu ngày
tháng của mình trở thành rỗng không. Song giá có được làm lại, tôi cũng
chẳng biết sống thế nào mới là phải.

Thảo nói với mẹ tôi:
- Còn sớm quá, bác vào ngủ thêm một chút nữa đi.
Mẹ tôi bảo:
- Thôi được, các chị cứ đi đi đã.
Chúng tôi lắng nghe xem có tiếng xe của Nhiên không, nhưng chưa thấy.

Uống hết tách nước, chúng tôi mở cửa ra sân. Mẹ tôi tắt bớt ngọn đèn trong
bếp, trở ra, đứng trước thềm hỏi chúng tôi "đã sắp đủ đồ dùng chưa"?

Thảo thưa "đủ rồi ạ" và nó lại giục mẹ tôi đi ngủ lại.
Mẹ tôi trở vào trong nhà.
Tôi nói trước khi mẹ tôi đóng cửa lại:
- Mẹ tắt luôn dùm con đèn ở phòng khách.
Mẹ tôi lẳng lặng đi vào trong nhà.
Ngọn đèn trong nhà tắt đi cho thấy rõ hơn buổi sáng ngoài sân. Trời mờ

mờ nên trông những đám mây như còn có thể mưa nữa. Trên sân những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.