ĐÔNG CUNG - Trang 12

Hắn nói: “Ta là Cố Kiếm.”

Hắn không nói thêm gì nữa, dường như 4 chữ ấy đã đại diện cho tất cả.

Tôi căn bản nào đã nghe qua cái tên này, tôi nói: “Ta phải đi tìm A Độ

đã.”

Hắn nói với tôi: “Ta tìm nàng đã 3 năm rồi, ngươi không nỡ thêm mấy lời

với ta sao?”

Tôi cảm giác rõ lạ: “Sao ngươi lại tìm ta? Sao lại tìm ta những 3 năm? 3

năm trước ta quen ngươi sao?”

Hắn cười nhàn nhạt, nói rằng: “3 năm trước ta làm nàng giận bỏ đi, nên

đành phải đi tìm, đến tận hôm nay mới tìm ra. Nhưng nàng đã không nhận
ra ta gì cả.”

Tôi cảm giác hắn rõ là kẻ lừa đảo, đừng nói chuyện 3 năm trước nhé, mà

kể cả chuyện của 20 năm trước tôi vẫn nhớ rõ rành rành đây này. Trí nhớ
của tôi còn tốt lắm, lúc tôi 2-3 tuổi, lúc vừa mới biết nhận thức không lâu,
còn nhớ được ối việc cơ đấy. Ví dụ như mẫu thân từng bón tôi ăn một loại
tương quả chua ngoét tôi không thích ăn tí nào, hoặc như mẫu thân từng ôm
tôi, ngóng nhìn phụ hoàng phi ngựa trở về, nắng ban mai mạ vàng trên thân
thể phụ hoàng, như thể người đang mặc một bộ giáp trụ màu ánh kim oai
phong lẫm liệt.

Tôi quyết định không thèm nói chuyện với hắn nữa. Tôi quay người bỏ

đi, nàng A Độ này có thể đi đâu được chứ? Tôi vừa nghĩ vừa ngoái đầu nhìn
thêm 1 cái, gã Cố Kiếm đó vẫn đứng đấy dõi theo tôi, vẫn ngóng theo
không chớp mắt, thấy tôi nguẩy đầu, hắn lại còn cười với tôi nữa chứ. Hắn
cười với tôi mấy lần rồi, đột nhiên tôi cảm thấy nụ cười ấy dường như lớp
băng vụn phiêu diêu trên mặt nước, như thể cười với tôi, thực ra lại là
chuyện khiến hắn khó chịu nhất vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.