chẳng bao giờ được trò chuyện với hắn kiểu này, mà trước đó giữa chúng
tôi chỉ toàn là hằm hè cãi vã. Cái lần đầu tiên tôi được gặp hắn, là khi nào
ấy nhỉ? Là đêm tân hôn, hắn nhấc khăn voan trùm đầu của tân nương là tôi,
cái đêm ấy bị khăn che kín mít suốt cả buổi, buồn bực đến bí bách. Khăn
voan vừa được nhấc lên, tôi chỉ thấy trước mắt sáng lóa, nến lung linh khắp
phía ánh trên khuôn mặt, trên thân người hắn. Hắn mặc bào đen, trước ngực
thêu rất nhiều những hoa văn tinh xảo. Mấy tháng trước đó dưới sự đôn đốc
cua Vĩnh Nương, tôi đã thuộc làu làu như cháo chảy quyển “Lễ Điển”, giờ
đã hiểu đây là áo huyền, huân xiêm, thêu 9 chương. 5 chương trên áo có
rồng, núi, chim trĩ, lửa, tôn ri; 4 chương trên xiêm có rau tảo, gạo trắng,
búa, phất. Áo trung đơn bằng sa trắng, cổ áo lễ có thêu hoa văn nửa đen nửa
trắng, viền xanh đen, có tự và tà áo. Dây lưng to bản da tê , móc vàng sáng
chói, đai trắng thuần trong không màu son, cũng vải lông lấy màu đỏ thắm
và xanh lục, khuy đan bện. Hoa văn tùy theo màu áo, 2 chương gồm lửa và
núi cũng vậy.
Hắn mặc áo cổn mũ miễn của dịp đại lễ, ngọc trắng chín chuỗi kết thành
dải, màu xanh khoáng như băng lụa phủ qua tai, cài trâm bằng sừng tê, tôn
lên vẻ khôi ngô tuấn tú, dung mạo đường đường.
Thái tử của Trung Nguyên, đến quần áo nón nảy cũng nhiều trò lắm, tôi
nhớ hồi học “Lễ điển”, phải đọc rất lâu mới nhớ được đoạn này, thậm chí có
nhiều chữ tôi cũng chẳng biết là gì.
Ngẫm lại lúc ấy tôi thích hắn, mà hắn vẫn chẳng hề thích tôi. Hắn nhấc
khăn đội đầu xong, rượu hợp cẩn còn chưa uống, cứ thế quay gót bỏ đi.
Thực ra, hắn đi rồi tôi mới thở phào, cũng tại tôi chẳng hiểu mình có
quen ngủ bên cạnh một người đàn ông xa lạ không nữa.
Tối đó Vĩnh Nương ở bên tôi, bà ấy sợ tôi nhớ nhà, lại sợ tôi giận, mấy
lần giải thích cho tôi nghe, Thái tử điện hạ dạo gần đây bị cảm, ắt chỉ lo
Thái tử phi bị lây.