ĐÔNG CUNG - Trang 134

Tôi nào có để ý nàng ta nói gì với Lí Thừa Ngân đâu, mà cho dù nàng ta

không nói gì với Lí Thừa Ngân, thì Lí Thừa Ngân vẫn cứ thích nàng ta cơ
mà.

Bùi Chiếu khom mình hành lễ với tôi: “Hôm nay Thái tử phi bận bịu

nhiều rồi, xin người hãy bảo trọng.”

Tôi lờ đờ đứng dậy, nói: “Vậy ta vào đây.”

Bùi Chiếu vái chào tôi xong, tôi đã quay người bước vào điện, lúc ấy có

cơn gió sượt qua thân mình, quả nhiên đem lại cảm giác lạnh lẽo vô cùng,
thế nhưng vừa nãy lại không hề thấy thế. Tôi chợt nghĩ, vừa rồi chắc Bùi
Chiếu vừa vặn đứng ngay đầu gió che cho tôi.

Bất giác tôi quay ngoắt người, Bùi Chiếu đã lui xuống bậc tam cấp. Đoán

chừng hắn không ngờ tôi sẽ ngoái lại, thế nên đúng lúc hắn ngóng theo
bóng lưng tôi, tôi vừa quay ra thì bốn mắt gặp nhau, vẻ mặt hắn lúc đó
thoáng có nét không tự nhiên, như thể vừa làm chuyện gì sai trái, vội vã đảo
mắt nhìn đi chỗ khác.

Tôi chẳng kịp nghĩ xem tại sao Bùi Chiếu lộ vẻ quái đản ấy, chân vừa đặt

qua bậu cửa, thấy dáng dấp mặt mày mọi người đăm chiêu ủ dột, tôi cũng
chau mày.

Lí Thừa Ngân còn đang hôn mê bất tỉnh, mấy lời của Ngự y nói thì bùi

tai lắm, nhưng tôi chẳng nghe lọt câu nào, hắn cứ nằm suốt không tỉnh như
thế, chỉ sợ khó mà qua nổi.

Tôi không biết phải làm sao nữa.Tayhắn nhợt nhạt đặt gác lên lớp chăn

bông như thể không còn sắc máu hồng hào. Tôi xoa xoa bàn tay ấy, nó đang
lạnh buốt.

Tôi mệt mỏi lắm rồi, đã mấy ngày chưa được chợp mắt, tôi ngồi chồm

hỗm bên giường, bắt đầu lải nhải tâm sự với Lí Thừa Ngân, trước đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.