ĐÔNG CUNG - Trang 17

Vừa vừa nãy cũng liếc tôi 1 cái rồi cười: “Bảo khôi ngô, cũng khôi ngô

đấy, còn đẹp hơn cả đứa con gái hát rong nọ. Này! Gã công tử xinh đẹp kia
ơi, qua đây tiếp các ông đây 1 chén nào.”

Tôi thở dài, hôm nay tôi vốn không muốn gây lộn, nhưng xem ra khó

tránh rồi. Tôi đặt đũa xuống, uể oải nói: “Tiệm tốt như thế này, sao thòi ở
đâu ra cái loại vật không biết nói tiếng người thế? Thật sự làm người khác
mất hứng!”

Lũ người đó vừa nghe đã nổi cơn tam bành, đập bàn rầm rầm: “Mi chửi

ai?”

Tôi cười nhìn chúng: “Ồ, xin lỗi nhé, hóa ra các người không phải vật à.”

Cái gã thoạt đầu vừa chửi tôi không nhịn được đầu tiên, liền tuốt đao lao

về phía chúng tôi. A Độ vỗ nhẹ bàn 1 cái, nào bát nào đĩa trên bàn không hề
lay động, chỉ có ống đũa chấn động nảy tưng lên. Nàng ấy tiện tay rút ra
chiếc đũa, ống đũa chưa kịp rơi xuống mặt bàn, thanh đao của hắn đâm xoẹt
ngay trước mặt tôi. Khoảnh khắc nhanh như chớp mắt ấy, A Độ đã xọc đũa
xuống, chỉ nghe thấy 1 tiếng gào thê thảm, kế tiếp là tiếng thanh trường đao
rớt trên sàn “keng”, lòng bàn tay gã đó đã bị chiếc đũa ghim sống trên bàn,
ngay tức khắc máu tuôn xối xả. Hắn vừa kêu la thảm thiết vừa giơ tay rút
chiếc đũa, nhưng chiếc đũa xuyên qua lòng bàn tay đóng vào bàn, vững trãi
như thể một chiếc đinh dài, rút thế nào cũng không xê dịch.

Đồng bọn của hắn cũng đồng loạt tuốt kiếm, dợm xông lên, tay A Độ đã

đặt trên ống đựng đũa, ánh mắt lạnh lùng lướt qua chúng một lượt. Đám
người bị khí thế của A Độ làm cho khiếp sợ, lại không dám tiến lên.

Kẻ bị đóng đing trên bàn vẫn đang kêu la như một con lợn bị chọc tiết,

tôi thấy hắn kêu đến là phiền phức, bèn tiện tay kẹp chiếc bánh hoa quế bịt
mồm hắn, hắn bị nghẹn trợn tròn cả mắt, cuối cùng thì cũng không gây ồn
áo nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.