ĐÔNG CUNG - Trang 182

Tự bảo lâm bỏ bùa ngải có phần kì lạ, nhưng dù sao Thái tử phi cũng nên
cẩn thận, cố gắng đừng để bị trúng kế.”

Tôi thành thật hỏi thẳng: “Theo ý ngươi, ta nên giải quyết thế nào?”

Vĩnh Nương bẩm: “Thoạt đầu Thái tử phi có thể thoái thác, tấu lên

Hoàng hậu để người phán xử, hiềm nỗi hiện nay ngôi vị Hoàng hậu còn bỏ
ngỏ, lại phải dịp Tết nhất, không phải lúc thuận tiện để bàn những chuyện
xui xẻo. Nô tì thiết nghĩ, Thái tử phi đừng ngại tấu chuyện này cho Thái tử
điện hạ cân nhắc quyết định.”

Tôi không nói gì, ngẫm vụ này nếu như giao cho Lí Thừa Ngân, Tự bảo

lâm hẳn sẽ bị định tội là cái chắc.

Triệu lương đệ là người con gái trong lòng hắn, không cần biết phải quấy

ra sao, thể nào mà hắn chẳng nổi giận, rồi thì Tự bảo lâm lại xúi quẩy ra. Tự
bảo lâm cũng tội nghiệp, Lí Thừa Ngân đã không ưa gì nàng ta, lần trước
vào cung thăm nom, nàng ta chỉ khóc suốt, lần này xảy ra chuyện, xem ra
khó giãi bày hết được. Tôi cứ ngẫm mãi, chỉ thấy không đành lòng.

Vĩnh Nương thấy tôi không nói lời, lại thưa: “Bẩm nương nương, giữa

chốn ao tù nước đục này, nương nương trước nhất vẫn nên nghĩ cho mình là
hơn cả.”

Tôi lớn tiếng nói: “Nghĩ cái gì cho mình, bảo ta mặc kệ Tự bảo lâm ấy à,

cứ giao nàng ta cho Lí Thừa Ngân xử trí à, ta không thể làm như thế được!”

Vĩnh Nương chực nói thêm mấy lời khuyên tôi, tôi đã sửa sang lại váy

áo, nói: “Truyền Triệu lương đệ và Tự bảo lâm vào.”

Mỗi lần tôi làm bộ làm tịch lòe thói Thái tử phi ra, Vĩnh Nương toàn

đành chịu, Vĩnh Nương nắm cung quy thì vững lắm, lại thêm mười mấy
năm giáo dưỡng, chung quy, bà ấy buộc lòng phải cung kính vâng lời mà
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.