ĐÔNG CUNG - Trang 184

Tôi vừa dứt lời, mặt Triệu lương đệ thoắt biến sắc khó hiểu.

Vốn Triệu lương đệ có nuôi 1 con cún nhỏ, nó tự dưng chạy đâu không

rõ, cung nhân tìm khắp nơi không thấy, có người thấy thì bảo nó chạy vào
viện đằng Tự bảo lâm, thế là người của Triệu lương đệ liền xộc vào tìm. Tự
bảo lâm cứ khăng khăng nói không thấy con chó nào ở đây cả, cung nhân
hầu hạ Triệu lương đệ sao mà chịu tin được, ầm ĩ cả lên, nhốn nháo đổ đi
lục soát, chẳng ngờ chó chưa tìm thấy, mà lại phát hiện ra tấm bùa này.

Triệu lương đệ thưa: “Xin thái tử phi giúp muội lấy lại công bằng.”

Tôi hỏi Tự bảo lâm: “Rốt cuộc thứ này ở đâu ra?”

Tự bảo lâm lại quỳ sụp xuống: “Thần thiếp quả thật không rõ, xin Thái tử

phi minh xét.”

“Đứng lên, đứng lên đi.” Thì vốn dĩ tôi đã cực ghét những người hở 1 tý

là quỳ, thế là tôi nói với Triệu lương đệ: “Chuyện ở đời, có lửa mới có khói,
Tự bảo lâm vốn không duyên không cớ gì, hà tất phải yểm bùa muội? Ta
cảm thấy chuyện này, không đơn giản…”

Triệu lương đệ lạnh lùng đáp trả: “Chứng cứ rành rành ra đấy, những lời

Thái tử phi nói, phải chăng đang thiên vị Tự bảo lâm?”

Nàng ta chẳng hề khách khí cãi lại, ánh mắt càng hùng hổ. Không đợi tôi

lên tiếng, Vĩnh Nương đã thưa: “Ý Thái tử phi nói phải điều tra nguyên do
cẩn thận, không hề có ý thiên vị, xin Lương đệ kiệm lời.”

Bất thình lình ả ta đứng phắt dậy, vái tôi, nói: “Vậy thần thiếp đành chờ

Thái tử phi điều tra vụ này vậy, chỉ mong sớm có một ngày cháy nhà ra mặt
chuột, đến lúc đó đương nhiên mong Thái tử phi sẽ cho thần thiếp một lời
giải thích rõ ràng.” Đoạn tiếp lời, “Thần thiếp xin được cáo lui.” Thế rồi
không lôi thôi nữa, cũng chẳng đợi tôi đồng ý, ả đã nghênh ngang dẫn
người bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.