ĐÔNG CUNG - Trang 186

chủ nhân, một mặt giam lỏng Tự bảo lâm lẫn hai cung nhân trong viện.
Triệu lương đệ vừa nhìn thấy tấm bùa, tức thì giận đến run rẩy cả người,
không nói nhiều, vội dẫn thẳng Tự bảo lâm đến gặp tôi.

“Thần thiếp quả thực không biết thứ đó ở đâu ra…” Tự bảo lâm nước mắt

lưng tròng đoạn nói, “Xin thái tử phi minh xét…”

Minh xét cái nỗi gì…Hai người bọn họ trời chẳng chịu đất, đất chẳng

chịu trời, không ai chịu ai, xoay tôi như mòng mọng, tôi còn minh xét được
cái gì nữa, song có điều khúc gỗ này hẳn không phải từ trên trời rơi xuống
được. Tôi hỏi Tự bảo lâm: “Đồ ở ngay dưới giường ngươi, lẽ nào ngươi
không biết ai đặt vào hay sao?”

Tự bảo lâm tưởng tôi hạch tội, giật mình quỳ phịch xuống: “Bẩm nương

nương, thần thiếp tự biết mình phận hèn, trong lòng tuyệt đối không có ý
tranh giành phô trương với ai, nào dám oán rủa gì Lương đệ…”

Tôi trông sắc mặt nàng ta sợ sệt lại tái ngắt, tôi vồn vã bảo: “Ta không có

ý đó đâu, ta chỉ nói, vật này tự dưng để ngay dưới gối ngươi, hẳn không dễ
dàng gì. Ngươi cả ngày quanh quẩn trong phòng, hai cung nhân kia ngày
qua ngày ở bên hầu hạ, dạo gần đây liệu có kẻ khả nghi nào dạt qua chỗ
ngươi, hoặc có manh mối nào đáng ngờ không?”

Tự bảo lâm nghe thế, mới dần trấn tĩnh lại, tập trung tinh thần nhớ lại

xem có chỗ nào đáng nghi.

Nàng ta ngẫm nghĩ một hồi, chung quy vẫn thưa: “Thần thiếp không nhớ

ra có kẻ nào khả nghi…”

Thôi, Tự bảo lâm này thì có khác gì tôi, cũng là dạng người lơ đễnh cả.

Tôi có thiện ý an ủi nàng ấy vài câu, rồi bảo nàng ấy cứ lui về. Nom Tự

bảo lâm dường như còn bán tin bán nghi, tôi nói: “Năm dài tháng rộng, rồi
cũng có ngày sự thật được phơi bày, sợ gì nào, đợi ra Giêng rồi nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.