ĐÔNG CUNG - Trang 190

quên chuyện này từ đời xa lắc xa lơ nào rồi chứ, ai mà biết hắn còn nhớ
nguyên xi.

Quả nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn một bao quần áo mới to tướng, trước kia

tôi chưa từng được ngắm một Lí Thừa Ngân trong trang phục bình dân, chỉ
thấy có nét gì đó kỳ quặc khó nói lên lời. Cũng không thể nói là chướng
mắt, có điều không giống với dáng vẻ thường ngày của hắn cho lắm.

“Có phải dán râu giả lên không?” Hắn hào hứng bới râu giả từ trong bọc

ra cho tôi xem. “Thế này thì đố ai nhận ra chúng ta.”

“Có phải mặc đồ đen đi đêm không?” Hắn khoái chí lôi quần áo từ trong

bọc ra cho tôi xem, “Thế này có vượt tường leo nóc nhà cũng không hề hấn
gì.”

“Có phải mang thuốc mê theo không?” Hắn phấn khởi lục thuốc mê từ

trong bọc ra cho tôi xem, “Thế này có chấp 10 tên 8 tên tuyệt đối không
thành vấn đề.”…..

Tôi thật sự không thể dằn lòng được nữa rồi, điện hạ ơi là điện hạ, người

đến kỹ viện, chứ có phải đi giết người đốt nhà cướp của ở tiệm bạc hay
lương khố đâu….Tôi nhịn lắm, không thể nhịn thêm nữa, bảo: “Mang đủ
tiền là được rồi.” Thì khỏi phải nói, Lí Thừa Ngân quả thực có tiền, mà còn
rất hào phóng nữa chứ, tôi vừa dứt lời, hắn đã vét đáy túi lấy ra một đống
vàng, chậc chậc, quả thực có thể bao trọn cả phường Minh Ngọc luôn ấy
chứ.

Tôi thay nam phục xong, Lí Thừa Ngân cứ tấm tắc cười, tôi gườm gườm

dọa sẽ không dẫn hắn đi theo bây giờ, hắn khó lắm mới nín được cười.

Tôi bảo phải gọi A Độ theo, Lí Thừa Ngân sống chết không chịu dẫn

nàng ấy theo. Tôi nói: “Không có A Độ bên cạnh, thiếp không quen.”

Hắn nghiêm nghị bảo: “Có ta bên cạnh nàng là đủ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.