ĐÔNG CUNG - Trang 192

Chúng tôi xuống ngựa trước cửa phường Minh Ngọc, có tiểu nhị ân cần

niềm nở chạy đến giữ cương, dắt chúng vào tàu ngựa phía sân sau.

Tối nay phường Ngọc Minh tấp nập nhộn nhịp khác thường, lầu trên lầu

dưới đâu đâu cũng có người. Toàn thân chúng tôi ướt quá nửa, Vương đại
nương vẫn ra chào đón tôi với vẻ mặt như nhìn thấy bảo vật sống, miệng
ngoác cười đến nỗi không khép lại được, giọng cố hữu sang sảng như ngày
nào, may mà tôi cướp lời chặn ngang bà ấy: “Đại nương, tìm gian phòng
cho chúng tôi thay áo quần trước đã, vị đại ca của tôi lần đầu tới đây, vẫn lạ
nước lạ cái.”

Vương đại nương đánh giá Lí Thừa Ngân qua cách ăn vận bên ngoài một

lúc, cái nhìn bợ đỡ ấy vừa trông thấy viên minh châu trên mũ đội đầu của Lí
Thừa Ngân, lập tức cười híp cả mắt: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, mời
hai vị công tử đi lối này.”

Lúc lên lầu, tôi hỏi Vương đại nương: “Nguyệt Nương đâu?”

“Vừa mới có vị khách đến, thế nên Nguyệt Nương đi hầu đàn rồi.”

Tôi thấy rõ lạ, với cái kiểu bệnh tương tư từ lần trước của Nguyệt Nương,

nể mối thâm tình bấy lâu nay giữa chúng tôi lắm, tỷ ấy cũng chỉ đàn được
có 2 bài là đã phờ phạc ủ rũ. Nguyệt Nương không chỉ là hoa khôi của
Minh Ngọc phường, mà còn xứng danh ca kỹ có tiếng ở Thượng Kinh,
không xếp hạng nhất thì cũng phải hạng nhì, quan lại quyền quý loại tầm
trung tỷ ấy còn chẳng thèm đả động, thậm chí cái lần tôi dẫn Bùi Chiếu đến,
tỷ ấy có để ý gì đâu. Thế nên tôi tò mò hỏi: “Là vị khách quý nào mà lại có
bản lĩnh thế?”

“Còn ai vào đây nữa?” Vương đại nương mặt mày rạng rỡ, “Chính là cái

vị lần trước, khiến Nguyệt Nương nhà ta xuyến xao bồi hồi một đợt đấy
thôi, lần này lại đến rồi.”

Hả?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.