ĐÔNG CUNG - Trang 194

Sắc mặt Lí Thừa Ngân trở nên khó coi: “Thế ai mới là người đàn ông

tốt?”

Đương nhiên như cha tôi chính là người đàn ông tốt rồi, thế nhưng bây

giờ tôi mà lôi cha mình ra nói, thể nào hắn sẽ cự cãi bằng được. Thế nên tôi
bỗng nhiên nảy ra 1 ý, nói: “Như phụ hoàng ấy, người mới là đàn ông chân
chính.”

Y như rằng, sắc mặt Lí Thừa Ngân càng sa sầm hơn, tím tái hệt như bị

ngạt thở, tuy nhiên hắn không thể bảo cha hắn không phải người đàn ông
tuyệt vời được, thế là hắn đành làm thinh, không tranh cãi với tôi nữa.

Tôi dẫn hắn ra khỏi phòng, thành thục dẫn hắn xuyên qua dãy hàng lang,

ngó bốn bề không bóng người, mới lôi hắn vào 1 gian phòng.

Trong phòng không châm đèn, tối như bưng, giơ bàn tay ra còn chả trông

rõ được 5 ngón. Tôi mau chóng dò dẫm khóa trái cửa, thế rồi lại mò mẫm
đai lưng trên người Lí Thừa Ngân.

Lí Thừa Ngân trông tôi vừa trở gót đã ôm chặt hắn, bất giác cả cơ thể

cũng săn lại, nhưng vẫn không đẩy tôi ra, trái lại, còn mặc kệ tôi sờ soạng
lần mò. Thế nhưng tôi cứ mò mãi chưa xong, cuối cùng hắn không nén
được hỏi tôi: “Nàng định làm gì thế?”

“Xuỵt! Không phải chàng mang theo ngòi châm lửa à? Lấy ra dùng xem

nào.”

Lí Thừa Ngân móc ngòi lấy lửa ra dúi vào tay tôi, hình như còn tỏ vẻ

giận dỗi, nhưng mà cả ngày hắn cứ hờn dỗi suốt, tôi cũng chẳng thèm bận
tâm, châm ngọn nến đặt trên bàn xong, tôi nói: “Thiếp phải đi cải trang, rồi
đi xem mặt gã khách quý của Nguyệt Nương cái đã.”

Lí Thừa Ngân nói: “Ta cũng muốn đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.