ĐÔNG CUNG - Trang 208

“Ai bảo kẻ đó trốn, rõ ràng người ta về quê cơ mà, ngươi thừa biết con nợ

đang ở đâu, sao không về đó mà đòi họ, đằng này lại đi gây khó dễ với
người bảo lãnh là sao hả?”

“Cái lão đồng hương đó chạy đằng nào làm sao ta biết được…”

Lí Thừa Ngân hẩy nhẹ Du Nương 1 cái: “Đồng hương của nàng nhà ở

đâu hả?”

Du Nương đờ người, lắp bắp trả lời: “thôn Tiểu Vương, huyện Thanh,

phủ Vĩnh Hà, Định Châu…”

Lí Thừa Ngân bảo: “Được rồi, giờ địa chỉ của con nợ đã rõ, người muốn

đòi nợ thì đi tìm lão đi, đừng ở đây gây náo loạn nữa.”

Vương đại nương thừa cơ chen ngang: “Cô nương này nói đúng lắm,

ngươi muốn đòi nợ thì phải tìm tận mặt con nợ mà đòi chứ, sao lại đến gây
chuyện với con gái phường này. Mau biến đi! Mau lên!” Bà ấy vừa nói vừa
xô xô đẩy đẩy, nhoắng cái mấy kẻ vô lại đi theo Tôn Nhị cùng chính gã đã
bị hẩy khỏi ngưỡng cửa. Tôn Nhị đứng ngoài giậm chân lớn tiếng chửi,
Vương đại nương vỗ lưng Lí Thừa Ngân, đắc ý mà rằng: “Con gái ngoan,
giúp mẹ lấy lại lẽ phải, con là ca nhi dưới tay Du Nương hả? Tiền khách
tháng này của con mẹ cho con gấp đôi!”

Tôi đứng ở bên mà cười như nắc nẻ, gã Tôn Nhị kia ở bên ngoài nổi cơn

tam bành chửi bới ầm ĩ, không biết làm sao, đành bó tay chịu chết. Đột
nhiên, tôi thấy gã vẫy tay với đảm thủ hạ, mấy kẻ đó tụ lại, kề tai thì thầm
một hồi rồi chia nhau ra tản mất hút, tôi bất giác bảo: “Ôi trời ơi, không
xong rồi, chỉ e gã Tôn Nhị này sắp giở trò.”

“Đóng cửa mau! Đóng cửa mau!” Vương đại nương cuồng quýt sai thằng

bé con đi đóng cửa, “Cấm để bọn chúng xộc vào làm loạn đấy. Còn hai cái
chùm đèn lưu ly Ba Tư của ta nữa chứ, mau gỡ đèn xuống rồi đóng cửa,
mai là tết Nguyên Tiêu rồi, đèn này quý lắm đấy, ngộ nhỡ bể ra đấy thì…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.