ĐÔNG CUNG - Trang 206

sang sảng mà lem lẻm: “Muốn lôi người ở phường này đi ấy à, đừng hòng!”

“Nợ thì phải trả, lẽ đấy bất di bất dịch rồi!” Kẻ cầm đầu bọn vô lại là một

tay phốp pháp, tròn lẳn, béo trắng, hớt hai đuôi râu cá trê, vẻ nhơn nhơn
gian xảo, trông tướng tá đã biết ngay loại chẳng ra gì. Tôi vừa thấy hắn đã
nổi cơn giận: “Tôn Nhị, sao lại ngươi!”

Nhắc đến cái gã Tôn Nhị này, xét mối quan hệ cũng gọi là quen biết. Gã

chuyên cho vay nặng lãi ở quán rượu lẫn sòng bạc, có lần tình cờ bắt gặp
hắn đòi nợ một đôi cô nhi quả phụ, tôi thấy chướng mắt ra tay nện gã 1 trận,
đánh cho gã đi luôn hai hàm răng, từ đó trở đi, gã Tôn Nhị này thấy tôi là
phải nể mặt ngay, không còn dám ngang tàng trước mặt tôi nữa. Tôn Nhị
chớp mắt nhìn, hồi lâu mới nhận ra tôi: “Lương công tử…cậu ăn mặc thế
này…hahahah…”

Tôi quên béng mất việc mình đang vận đồ nữ nhi, tôi chẳng kiêng nể gì

đạp một chân lên ghế đẩu, nhét mép váy vào thắt lưng: “Sao nào? Thích
đánh nhau hả? Ta có đang mặc váy vẫn nện được ngươi ra trò đấy nhé!”

Tôn Nhị bị tôi dọa đâm sợ, rặn ra 1 nụ cười: “Không dám, không dám ạ.

Thực ra tại hạ chỉ đến đòi nợ thôi. Lương công tử à, nợ tiền thì phải trả chứ,
đấy là đạo lý hiển nhiên ở đời mà. Du Nương này không phải cô nhi, cũng
không phải quả phụ, lại chẳng bệnh chẳng tật gì, công tử nói thử xem, thị
nợ tại hạ tiền, lẽ nào định không trả?”

Tôi hỏi Du Nương: “Muội nợ hắn tiền à?”

Du Nương dẫn sao cũng là người ngay thẳng, nói: “Nào có nợ hắn tiền

đâu? Nhưng mà có đôi vợ chồng là đồng hương với muội lên kinh thành
làm ăn, chẳng ngờ người vợ ngã bệnh không qua khỏi, vừa mời đại phu rồi
thuốc men này nọ, sau cùng thêm tang sự, mới tìm đến đằng Tôn Nhị vay
hắn mấy chục xâu tiền. Tôn Nhị bảo đồng hương của muội không có sản
nghiệp gì, không muốn cho vay, trừ phi có người bảo lãnh, đồng hương của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.