ĐÔNG CUNG - Trang 227

Chính lúc ấy gã tuốt kiếm ra, chỉ vào tôi, thản nhiên bảo: “Ăn no rồi thì

lên đường.”

Thì ra bữa thịt dê ấy đã là bữa cuối cùng, giống như tử tù trước khi bị bêu

đầu bao giờ cũng được thết đãi một bữa no nê. Trong lòng tôi chẳng mấy sợ
hãi, sở dĩ biết rõ rành rành bây giờ có van xin cũng vô ích. Tôi ưỡn ngực
đoạn bảo: “Muốn giết thì giết đi, thế nào cha ta cũng tìm ngươi báo thù.
Còn phụ hoàng, còn cả Lí Thừa Ngân….còn cả A Độ nữa, A Độ mà còn
sống, nhất định sẽ chặt đứt đầu ngươi, lấy xương sọ ngươi cho phụ vương ta
nấu rượu.”

Gã lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên tôi lại nhớ dôi ra 1 người nữa, tôi vênh

vang tự đắc nói với gã: “Còn nữa nhé! Ta còn có một ngươi bạn cũ là cao
thủ võ lâm, ngươi mà giết ta ấy à, đảm bảo kiếp này hắn sẽ không tha cho
ngươi đâu. Kiếm pháp của ngươi kém xa hắn nhiều lắm, hắn ra tay nhanh
hơn hẳn ngươi, đường kiếm như chớp nháy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy
đầu ngươi, ngươi cứ đợi đấy!”

Thì gã thích khách cũng chẳng hề bị dao động bởi lời tôi, thanh trường

kiếm trên tay khẽ nhích 2 phân. Tôi buông neo như tiếng thở dài, ăn no rồi
chết, đành coi như chết cũng không tiếc vậy, chỉ thương thay trước đó tôi
vẫn chưa hay biết A Độ an nguy thế nào thôi.

Gã thích khách thở dài, lạnh nhạt bảo: “Nàng còn gì trăn trối không?”

“Trăn trối thì không có.” cố nén tiếng thở dài, “Giết sao cho dứt khoát

gọn ghẽ là được.”

Trong đôi mắt lạnh buốt của gã dường như không một mảy may ưu tư,

đoạn bảo: “Nàng tình nguyện chết vì chồng mình à, hóa ra cũng là 1 nữ tử
có tình có nghĩa đấy, nàng yên tâm, một nhát kiếm của ta nhất định sẽ rất
gọn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.