ĐÔNG CUNG - Trang 247

thành thử hai bên tai cứ nóng bừng, đâm mất tự nhiên, đành thúc giục hắn:
“Đi thôi.”

Thực ra tôi vẫn chưa biết hắn sẽ dẫn mình đi đâu, mà dường như hắn

cũng vậy, giữa phố xá phồn hoa tấp nập này, chúng tôi nửa đi nửa dừng, có
lẽ vì người quả thực quá đông. Dòng người như cơn thủy triều rập rình dồn
sóng về phía trước, đi nhanh thì khó, mà muốn lách cũng đành chịu.

Suốt cho đến khi rẽ sang con đường cuối cùng, con đường Chu Tước trải

dài thẳng tắp ngay trước mắt. Kéo dài tầm mắt một chút, con đường Thiên
Nhai ngoài cổng Thừa Thiên hằng ngày vốn cấm người, nay cũng đứng chật
ních, minh lầu ngự trên cao giữa ánh đèn lộng lẫy.

Tôi mới vỡ lẽ ra nơi hắn toan dắt tôi đến, nỗi sợ hãi đột nhiên dâng lên

trong lòng

“Sao? Không dám đi à?” Cố Kiếm thản nhiên cười bảo, hắn ngoái đầu

nhìn tôi, tôi luôn cảm giác nụ cười ấy có phần mỉa mai, lần đầu tiên gặp
hắn, hắn vốn đâu có kiểu cười này. Lúc ấy hắn hắn mặc áo choàng màu
trắng ngà ngà, đứng dưới mái hiên ven đường, dõi theo tôi và A Độ chạy
như bay dưới phố.

Sao bây giờ lại thành ra thế này?

Tôi lừa mị chính mình một hồi đoạn bảo: “Rốt cuộc ngươi muốn thế

nào?”

“Đau thương đến tan nát cõi lòng.” Giọng hắn đều đều, như thể đang kể

một câu chuyện ngắn ngủi, “Lòng ta đã chết, thế nên ta muốn nàng cũng
phải thế thử xem.”

Tôi nào có nghe rõ hắn nói gì, tư tưởng chỉ hướng về nơi cổng lầu chót

vót trên cao mà xa lắc xa lơ kia kìa. Nơi ấy chính là Thừa Thiên Môn, đằng
cổng thành ấy treo vô sô đèn lồng màu đỏ rực, điểm xuyết bằng những cụm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.