ĐÔNG CUNG - Trang 249

Nhà đế vương phú quý, cảnh thiên hạ thái bình(*), chưa hề 1 lần tôi cảm

thấy thảy những thứ ấy lại xa vời với mình đến thế, lại lạc lõng với tôi là
vậy.

Tôi nhìn thấy Triệu lương đệ, nàng ta mặc trang phục hoàng tộc, từ đằng

sau dạo gót tiến gần thành lầu, đành rằng không lộ diện, dẫu vậy tôi vẫn
nhận ra bóng dáng đổ trên tấm rèm kia. Thế rồi lại trông cánh tay thò từ sau
màn, choàng lên vai Lí Thừa Ngân một tấm áo lông đen tuyền. Trời trở gió,
tấm áo bập bùng chao nghiêng, lớp gấm đỏ tươi trên áo choàng còn thêu
hoa văn nổi bằng chỉ kim tuyến – thu cả vào mắt tôi, dưới ánh đèn nơi cổng
thành, nó ánh lên lóng lánh. Lí Thừa Ngân ngoảnh mặt đi, khoảng cách xa
xôi, tôi không tài nào nhìn rõ sắc diện trên khuôn mặt chàng, liệu chăng trên
bờ môi ấy đang nở 1 nụ cười với người đẹp khuất sau rèm.

Xưa kia, tôi nào có được lên Thừa Thiên Môn, 3 năm rồi chưa từng cùng

Lí Thừa Ngân ăn lấy một cái Tết, bao năm nay tôi nào có hay, thì ra mỗi độ
Nguyên Tiêu, chàng và Triệu lương đệ lại sánh đôi nơi cao chót vót, kề vai
ngóng xuống 10 vạn đèn hoa bao phủ Thượng Kinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.