ĐÔNG CUNG - Trang 251

người ra ngoài kì được mới thôi. Đau là lẽ đã đành, thế mà chỉ duy có lồng
ngực, chỗ ấy khó chịu lắm thay, trách chăng cái lạnh, trách chăng người vốn
đang sốt cao… có bệnh tất phải khó chịu thế thôi.

Cố Kiếm đỡ tôi, tôi lảo đảo một chặp, thấy như thể có gì đó thế là đã nứt

đôi, khi âm thanh khàn đặc thoát ra khỏi cuống họng, dường như lồng ngực
cũng được vỗ về phần nào.

Hắn nâng mặt tôi, tôi nghe thấy tiếng mình: “Cũng chẳng có gì ghê

gớm…” vậy rồi, trong đôi mắt ấy đã hằn lên tia khổ sở méo xẹo, hắn chợt
đưa tay quệt khóe miệng tôi.

Dưới ánh đèn, tôi thấy ngón tay hắn đọng vệt máu, máu bám cả trên ống

tay áo, những ngấn loang lổ, từng đốm từng đốm, thảy toàn là máu tươi. Cơ
thể nhũn nhùn, người tôi xây xẩm, đoán chắc mình đứng không vững, như
thể mới rồi tôi bán mạng nôn ra cục máu ấy. Hắn ôm tôi, thầm thì bên tai tôi
nói: “Tiểu Phong, nàng khóc đi, nàng cứ khóc một trận cho thỏa đi.”

Tôi đẩy hắn bằng thứ hơi sức cuối cùng: “Sao phải khóc? Ngươi cố ý dẫn

ta đến xem cảnh này cơ mà, sao ta phải khóc? Ngươi không cần vờ vĩnh
như thế, sao ta phải khóc chứ? Ngươi bảo xem xong thì ngươi thả người,
giờ ta phải về rồi!”

“Tiểu Phong!” Hắn đuổi theo toan đỡ tôi. Bước chân loạng choạng, song

vẫn cố đứng vững, tôi ngoái đầu, tuốt trâm hoa cài tóc quẳng xuống chân
hắn, lạnh nhạt nhìn đoạn bảo: “Cấm ngươi đụng vào ta, cũng đừng có theo
ta nữa, bằng không ta chết trước mắt cho ngươi xem, đành rằng ngươi có võ
công tuyệt thế, ngăn thế nào được một khi ta đã khăng khăng muốn chết,
ngươi cản được 1 lần, cản sao được cả đời. Ngươi cứ thử theo ta mà xem, ta
thể nào cũng tự sát kì được đấy.”

Có lẽ giọng tôi lúc đó cương quyết lắm, nên hắn cũng chững lại một chỗ,

không dám tiến gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.