ĐÔNG CUNG - Trang 252

Tôi đá bước thất tha thất thểu, chẳng biết đã đi được bao xa, bốn bề bao

bọc là người, bốn bề bao bọc là đèn chói lòa. Tôi túm chặt cổ áo khoác, cảm
nhận thân mình lẩy bẩy từng cơn run, lạnh đến nỗi răng lợi va vào nhau lập
cập, tôi biết mình đương cơn sốt, chân bước ngỡ đạp lên cát, mềm oặt ẹo
chẳng mấy sức lực. Bải hoải đứng dưới dàn đèn, khắp nơi là tiếng cười
hoan ca vô bờ bến, người qua người lại rộn ràng nhộp nhịp tựa thoi đưa,
tháp Thất Tinh bắn từng chùm pháo hoa lộng lẫy nở rộ trênbầu trời cao
ngất, Nguyên tiêu rực rỡ màu sắc, Nguyên tiêu phồn hoa đô hội, tôi đi đâu
về đâu?

Gầm trời bao la này, hỏi có chốn nào cho mình dung thân.

A Độ ơi, A Độ ơi, ngươi ở nơi nao? Chúng ta về Tây Lương đi thôi, ta

nhớ Tây Lương rồi.

Trước mắt tôi là một lồng đèn kéo quân, chao đèn dán giấy thếp vàng

hình một người con gái, hơi nóng giẫy từ ngọn nến uốn lượn tỏa ra, chao
đèn không ngừng quay tròn, người con gái đó thoắt đứng thoắt ngồi thoắt
yêu kiều thoắt giận dữ, lại thoắt hoan hỷ… Trước mắt cứ sụp tối dần, người
con gái dán trên đèn sao có nét hao hao Triệu lương đệ, nàng ta bưng miệng
cười, ngạo mạn cười bảo tôi: Tỷ nghĩ có chi khác ấy à? Tỷ tưởng rằng mình
chiếm được chỗ đứng trong lòng chàng rồi ư? Tỷ tưởng mình làm con tin
thay bệ hạ, chàng sẽ rủ lòng tiếc thương vài phần ư…

Ngặt nỗi vố này rõ công toi.

Tôi dựa vào thân cây mới đứng vững, lớp vỏ sần sùi thô ráp cào vào áo

lông buốt đau, nhưng thà rằng thế tôi mới thấy dễ chịu… Chỉ cần cơn đau
nhức ấy làm vơi đi cái sự âm ỉ trong lồng ngực. A Độ thì chẳng thấy đâu, ở
thành Thượng Kinh này, tôi thành ra bơ vơ trơ trọi. Tôi có nơi nao để đi?
Một thân một mình về Tây Lương, dẫu phải đi 1 tháng, 1 tháng không đến
thì 3 tháng, 3 tháng chưa tới thì nửa năm, nửa năm vẫn không đặng, đi hẳn
1 năm, thế nào chẳng về được Tây Lương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.