ĐÔNG CUNG - Trang 255

“Cổng thành đóng rồi, chúng ta về làm sao đây?”

“Ôi giời, lửa to thế, sợ lớn chuyện thì đóng cổng thành thế thôi, đợi lúc

nữa, Thừa Thiên Môn tắt lửa rồi, thế nào cổng thành chả mở…”

Người trên phố xôn xao mỗi người góp dăm câu, thôi thì đủ các thể loại

tạp âm khiến tôi sốt cả ruột. Chưa nhúc nhích được bước nào, đến thở cũng
thấy bỏng rẫy như thể họng đang ngậm hòn than, ráo và rát cháy, tôi thở
hồng hộc rồi ngồi phịch ngay lề đường, đầu ngả vào cây.

Tôi tự nhủ mình chỉ nghỉ một lúc thôi, chẳng ngờ tựa ở đó thế rồi mê man

lịm dần.

Hình như dạo còn bé xíu, tôi theo cha đi săn, ngủ gục trên lưng ngựa, cha

cõng tôi, cõng đến tận lúc về. Tôi nhoài mình trên tấm lưng rộng của cha,
yên tâm đánh một giấc, lúc ngủ còn nhỏ dãi, bám vào phần lưng áo cha có
chút ẩm ẩm. Tôi uể oải nhấc mí mắt, chỉ thấy phố xá ngập trong ánh đèn
lung linh huyền ảo nối đuôi nhau, tựa như sao băng thỉnh thoảng xẹt qua
trời đêm mùa hạ trên thảo nguyên. Nghe nói nếu có dịp gặp sao băng thì
phải thắt nơ đai áo, đồng thời ước điều gì đó là chẳng mấy sẽ thành sự thực,
thế mà tay chân tôi vụng về lóng ngóng, mỗi lần thấy sao băng, tuy không
quên cầu nguyện, có điều lại quên béng mất phải thắt nút…

Đêm nay sao có nhiều sao băng thế, nếu mà tôi muốn ước, giờ còn điều

gì để ước nữa nhỉ?

Tôi cố sức giơ tay ra, toan thắt đai áo, thế nhưng ngón tay mềm oặt,

không mấy sức lực, tay tôi thõng xuống, thôi vậy.

Đành thế, đành thôi vậy.

Tôi nhắm mắt, chìm hẳn vào giấc ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.