ĐÔNG CUNG - Trang 256

Giấc ngủ kéo dài bao lâu không rõ, nó đằng đẵng như thể đã trải qua trọn

vẹn 1 đời người, song có thể cũng chỉ là thoáng chốc ngắn ngủn tủn mủn,
nó sâu lắng, nom có vẻ sâu mà hóa ra nông choẹt, tôi lúc nào cũng thường
trực cảm giác trước mắt mình có chiếc đèn kéo quân không ngừng quay tít,
quay cứ quay, giấy thếp vàng phát thứ ánh sáng chói đau cả mắt, bên tai
chầu chực tiếng người rì rầm, không chịu nhường lời cho sự yên tĩnh dù chỉ
một khắc. Tôi thấy cáu, sao không cho tôi một giấc ngủ yên? Tôi biết mình
ốm rồi, cơ thể thoắt lạnh thoắt nóng, chợt thế này chợt thế kia, lúc lạnh,
răng nghiến vào nhau kèn kẹt, lúc nóng, răng nọ lập cập đập răng kia, mỗi
hơi thở ra lúc này đều bỏng rát.

Trong cơn mê tôi cũng lẩm bẩm nói mấy câu, nào thì tôi muốn về Tây

Lương, tôi muốn gặp cha, tôi muốn A Độ, tôi muốn con ngựa nhỏ của
mình…

Tôi cần quãng ngày xưa kia, chỉ có mình tôi biết, thứ tôi cần, thực ra có

muốn cũng không với tới.

Mới trước đó, lúc ho ra máu, tự tôi đã hiểu ra tất thảy.

Lồng ngực đau đớn quặn thắt, ý thức phai mờ rồi lịm dần vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi thúc ngựa lao vun vút giữa sa mạc hoang vu không

một lằn ranh giới, ráo riết kiếm tìm khắp bốn phương, quẩn quanh lạc lõng
giữa mọi bề, lúc ấy, có lẽ nước mắt rơi, và tôi nghe thấy tiếng mình nghẹn
khóc.

Khóc cái nỗi gì? Con gái Tây Lương chúng mình, trước đây đừng hòng

sụt sùi vì mấy chuyện vặt này.

Mãi đến khi bừng tỉnh,cảm giác ê ẩm khắp thân mình, mí mắt rít rịt, nặng

đến độ có cố mở cũng khó. Tôi gượng hé mắt, thoạt nhìn vậy mà thấy ngay
A Độ, mắt nàng ấy hoen đỏ cứ chằm chằm vào tôi mãi. Xung quanh tối om,
đỉnh đầu lại có mấy cái lỗ thủng hứng sao, thứ ánh sáng lưa thưa len lỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.