ĐÔNG CUNG - Trang 285

Tôi cũng thấy rõ thảm, thì tôi đã gặp bọn Nguyệt Thị ấy rồi còn gì. Nhớ

đến đó, tôi bất giác than “trời ơi”, tôi suýt nữa thì quên béng mất Hách
Thất, tôi phải tranh thủ đi báo tin cho ông ngoại thôi!

Cố Tiểu Ngũ xem chừng thấy sắc mặt tôi khang khác, liền hỏi: “Sao

thế?”

Tôi định bụng không nói với hắn, song trên thảo nguyên mênh mông này,

giờ chỉ có hắn bên mình, vả lại kiếm thuật của sư phụ thuộc hàng cao
cường, bản lĩnh vốn hơn người, nói không chừng kiếm pháp gã Cố Tiểu
Ngũ này cũng không phải loại tệ đâu.

Quả nhiên Cố Tiểu Ngũ nghe tôi kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện lính

Nguyệt Thị truy đuổi xong, đoạn hắn nói: “Theo như lời nàng thì lều chúa
của đại Thiền Vu cách chỗ này ít nhất là 300 dặm hả?”

Tôi gật gật.

“Còn Tả Cốc Lãi Vương cách đây cũng tầm trăm dặm?”

Tôi lại gật.

“Có điều dân du mục Đột Quyết nay đây mai đó, nàng định tìm thế nào?”

“Cái đấy khỏi nghĩ nhiều, đằng nào ta cũng phải cứu kì được Hách Thất.”

Cố Tiểu Ngũ chau mày, đoạn bảo: “Nước xa không cứu nổi lửa gần, phủ

đô hộ An Tây gần ngay trước mắt, sao không nhờ quân họ đánh trả Nguyệt
Thị?”

Tôi ngẩn tò te, nói thực ra, thực lực quân đội Trung Nguyên dẫu mạnh,

phủ đô hộ An Tây còn đảm đương trọng trách trấn thủ Tây Vực, bất kể
nước nào cũng phải nể sợ, có điều kể cả khi giữa các nước động binh với
nhau, cũng chẳng ai đi nhờ cậy binh lực của Trung Nguyên cả. Sở dĩ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.