ĐÔNG CUNG - Trang 286

mắt người Tây Vực chúng tôi, giao chiến là chuyện người Tây Vực với
nhau, Trung Nguyên là thiên triều thượng quốc, phái hùng binh đến đóng ở
nơi này đã đành một lẽ, song đối với việc tranh chấp giữa các nước Tây
Vực với nhau, lại chẳng phải việc của họ. Cũng như là anh em trong nhà
gây hấn, bất luận thế nào đi chăng nữa, làm gì có chuyện gọi người ngoài
vào giúp đỡ.

Tôi bảo: “Tuy phủ hộ An Tây gần thật đấy, nhưng chuyện này không thể

để họ biết được.”

Cố Tiểu Ngũ nhướng mày: ‘Sao thế?”

Lí thì tôi nói không nổi, đằng nào thì các nước khác cũng coi chuyện này

như điều cấm kị cả thôi, tôi bảo: “Chúng ta động binh đã đành một lẽ, song
hoàng đế Trung Nguyên chẳng liên quan gì ở đây cả.”

“Khắp dưới gầm trời, đều là đất vua; khắp nơi bến nước, đều là bề tôi của

vua.” Cố Tiểu Ngũ bảo, “Chỉ cần là chuyện thiên hạ, tất có liên quan đến
Hoàng đế Trung Nguyên, huống hồ Trung Nguyên lập lên phủ đô hộ An
Tây cốt để ổn định trật tự trị an ở Tây Vực. Nguyệt Thị tỏ thái độ xấc xược,
cũng đến lúc dạy cho chúng một bài học đi thôi.”

Mấy lời trưởng giả hắn nói, tôi chẳng thủng tai câu nào. Hắn dắt hai con

ngựa, đoạn tiếp lời: “Rẽ trái ở đoạn này, đi nửa ngày đường là đến phủ đô
hộ An Tây, ta đưa nàng đi cầu quân cứu viện.”

Tôi chần chừ chưa vội quyết: “Việc này…không hay lắm thì phải?”

“Nàng không muốn cứu Hách Thất à?”

“Đương nhiên muốn chứ!”

Hắn đỡ tôi lên ngựa, miệng bảo: “Vậy còn lèo nhèo gì nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.