ĐÔNG CUNG - Trang 293

trong núi có bầy sói dữ tợn lắm, trong tay Hách Thất lại không tên không
ngựa, giả như gặp phải bầy sói, vậy chẳng phải nguy hiểm lắm ư.

Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, vội vã dẫn người đi tìm Hách Thất, Cố

Tiểu Ngũ bảo: “Người Đột Quyết đâu dễ chết thế.” Thoạt nghe tôi cảm giác
lời hắn nói có thể tạm cho như đang an ủi, song nghe mà khiến người ta
phải giận.

Chúng tôi tìm quanh núi Thiên Hằng, mãi đến khi mặt trời gần gác núi,

tôi sắp rơi vào sự tuyệt vọng, núi Thiên Hằng to thế này, rốt cuộc lúc nào
mới tìm ra Hách Thất đây? Tôi một mặt ngẫm Hách Thất đừng để bị sói ăn
thịt nhé, huynh ấy mà bị sói làm thịt rồi, ông ngoại ắt đau lòng chết mất;
song mặt khác tôi lại tự nhủ, Hách Thất là dũng sĩ tiếng tăm nổi khắp thảo
nguyên, bị sói ăn thịt nào có dễ thế, cứ cho như bên hông không ngựa, trong
tay không tên, thế nhưng Hách Thất là Hách Thất cơ mà, thể nào huynh ấy
cũng sống sót thôi.

Nom mặt trời sắp xuống núi, gió thổi về mang hơi mát lạnh của đêm, lính

trinh sát đi trước đột nhiên lớn tiếng kêu la, tôi vội ghì cương ngựa, hỏi:
“Sao rồi?”

Đám người ấy luyến thoắng gào lên thứ tiếng Trung Nguyên, thế rồi tôi

thấy Hách Thất bò lên từ giữa núi đá, tay trái siết chặt 1 hòn đá nhọn, cánh
tay phải còn đẫm vết máu, theo sau có đến vài người cũng bò dậy từ núi đá.
Dáng vẻ họ nhếch nhách, mặt mũi bám đầy đất bụi, song vẫn mang ánh mắt
của người dũng sĩ không nét sợ hãi nhìn quân Trung Nguyên.

Tôi gào lớn 1 tiếng, lật mình lăn xuống ngựa, lăn lê thẳng một mạch,

nhào tới ôm chầm Hách Thất. Có lẽ chạm phải vết thương của huynh ấy, hai
đầu chân mày nhăm nhúm nhó. Thế nhưng huynh ấy đã lập tức nhoẻn
miệng cười: “Tiểu công chúa”. Cả đội trở nên vui vẻ reo mừng, đám người
Trung Nguyên nom phấn khởi còn hơn cả trận chiến thắng mới hồi sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.