ĐÔNG CUNG - Trang 295

lóng ngóng, hễ cứ gặp sao băng không quên béng ước nguyện thì cũng quên
luôn cả thắt nút… tôi chán lắm, nằm phịch trên thảm cỏ, sao băng thì mất
hút đằng nào từ lâu. Cố Tiểu Ngũ hỏi tôi: “Nàng vừa á gì đấy?”

“Có sao băng kìa!”

“Sao băng có gì hay ho mà phải á lên?”

“Thấy sao băng trước tiên phải thắt vạt áo, đồng thời ước một điều, điều

ước ấy ắt thành hiện thực.” Tôi thật sự chẳng thiết giải thích với hắn,
“Người Trung Nguyên các chàng không hiểu đâu.”

Hình như hắn vừa phì cười: “Nàng muốn ước gì thế?”

Tôi mím môi không thèm nói với hắn. Tôi nào có dễ bị kích động. Thế

mà chẳng ngờ hắn cũng ngừng một lúc, sau cái giọng lại còn kéo dài : “À,
ta biết rồi nhé, nàng ước mình sẽ lấy được Thái tử Trung Nguyên.”

Quả này thì tôi phải bật dậy thật: “Thái tử Trung Nguyên có gì hay ho

chứ, ta còn lâu mới lấy hắn!”

Hắn cười híp mắt đoạn bảo: “Ta biết ngay nàng không muốn lấy hắn mà,

hiển nhiên nàng ước lấy được ta chứ gì.”

Giờ tôi mới nhận ra mình trúng kế của hắn, đành “xì” một câu, rồi mặc

xác hắn.

Tôi lại thả mình xuống bãi cỏ, nằm ngắm màn đêm mắc đầy sao. Gần

lắm, thấp lắm, rõ ràng chỉ cần với tay là chạm tới. Chốn của thiên thần tích
tụ nhiều sao thế kia, hẳn phải đông vui lắm đây.

Có chú dế mèn con con nhảy bổ vào đầu tôi, rồi bị vướng luôn ở trên đó,

nó không ngừng gáy ra rả. Tôi chụp tay bắt nó, từ từ gỡ nó khỏi tóc mình,
nó cựa quậy trong lòng bàn tay, xốp xốp mà lại ngưa ngứa, tôi thổi một cái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.