ĐÔNG CUNG - Trang 297

Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa

đi qua…”

Cuối cùng Cố Tiểu Ngũ lên tiếng, hắn chau mày: “Khó nghe thế! Đổi bài

khác đi!”

“Ta chỉ biết có mỗi bài này…”

Có tiếng khèn nổi lên cách đó không xa, trong lòng tôi mừng khôn xiết,

vội vã dứng dậy nhìn quanh quất, thì ra là Hách Thất. Huynh ấy ngồi dưới
dốc thoải thổi khèn tất lật. Trước đó tôi chỉ nghe danh Hách Thất là tay thần
cung, chẳng ngờ huynh thổi khèn lại hay đến thế. Huynh ấy chỉ dùng 1 tay
nên nhiều nốt không cách nào ấn được, dẫu vậy, tiếng khèn vẫn dìu dặt lúc
trầm lúc bổng, quyện mình trong gió đêm mát rượi, sao mà bùi tai khác
thường. Tôi ngóc đầu nghe, tiếng khèn của Hách Thất bi thương quá, dần
dà chỉ còn tiếng hát cất lên từ phía mười mấy người Đột Quyết kia, giọng
những người đàn ông trầm ấm mà đầy hùng hồn, càng đẩy sự bi thương
trong điệu hát lên tầm cao. Giọng hát ấy tựa gió sa mạc, lại có nét giống
chim ưng chao liệng giữa thảo nguyên, lắng đọng ngay chỗ sâu lắng nhất,
rồi không ngừng ngân vang. Trời đất lặng lẽ như tờ, côn trùng núp trong
lùm cỏ không còn cất giọng ngâm nga, đến con ngựa nhỏ cũng thôi hí rền,
đến những người Trung Nguyên cũng bặt tiếng, làn điệu đồng ca lắng trong
lòng.

Tôi nghe đến ngây người, tận khi những người Đột Quyết thôi hát, mọi

người lại bắt đầu rộ tiếng cười đùa. Cố Tiểu Ngũ dửng dưng hỏi: “Đây là
bài gì thế?”

“Bài ca xuất chinh của người Đột Quyết.” Tôi ngẫm một lúc, “Là trước

lúc ra trận mạc ấy mà, họ thường hát bài này. Tang Cách trong bài hát vốn
là một mỹ nhân nức tiếng người Đột Quyết, người yêu nàng ấy chia tay, đi
chinh chiến bốn phương, sau này không thấy trở về, chỉ có con ngựa quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.