ĐÔNG CUNG - Trang 298

lại. Thế nên nàng ấy vuốt ve yên ngựa, mắt nhìn hũ tên đã rỗng của người
yêu, rồi hát khúc ca này.”

Dường như hắn mỉm cười: “Sao lại phải đi chinh chiến bốn phương nhỉ?”

“Bọn họ là dũng sĩ của Đột Quyết, chiến đấu vì Đột Quyết, chinh chiến

bốn phương là điều bất đắc dĩ thôi.” Tôi bực mình lườm hắn, “Đằng nào có
nói thì chàng cũng không hiểu.”

Hắn bảo: “Cái này có gì mà không hiểu chứ? Người Trung Nguyên có

câu, ‘Cốt khô Vô Định, xót thương, Trong mơ, khuê nữ còn vương vấn
tình(*)’, thực ra cốt truyện cũng như nhau cả thôi.”

(*Bài “Lũng Tây hành”- Nguyên tác: Trần Đào, dịch: Phụng Hà)

Tôi nghe thấy có chuyện hay liền nổi hứng quấn lấy Cố Tiểu Ngũ bắt hắn

kể cho nghe. Hắn thấy tôi kèo nhèo, ngẫm 1 lúc, cuối cùng bảo: “Được rồi,
kể cũng được, nhưng nàng không được hỏi gì đâu đấy, chỉ cần nàng hỏi tại
sao thôi, ta sẽ không kể tiếp nữa đâu.”

Tuy điều kiện nghe có vẻ hà khắc, thế nhưng cố nhịn không hỏi 3 chữ

“sao lại thế”, kể ra cũng chẳng khó, tôi lập tức gật đầu đồng ý. Dường như
hắn còn chần chừ, nghĩ một lúc mới kể: “Rất lâu rất lâu về trước có một
vương quốc ảo, ở vương quốc ảo, có một cô nương tuổi đương trẻ…”

“Cô gái ấy đẹp không? Dễ thương không?” Tôi nóng lòng hỏi, “Biết cưỡi

ngựa không?”

Hắn bật cười: “Cô nương ấy rất đẹp, rất đáng yêu, biết cưỡi ngựa. Lúc

cưỡi ngựa ở vương quốc ảo, nàng ấy đội 1 lớp màn che, chính là loại mũ
trên đầu có rèm sa ấy, một ngày cô nương ấy rong ngựa trên đường, gió thổi
bay màn che… có một vị công tử nhặt được chiếc mũ ấy, liền trả lại cho cô
nương kia. Hai người họ tuy lần đầu gặp mặt, song đã một lòng hẹn ước
phải thành thân, tức là cưới gả ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.