ĐÔNG CUNG - Trang 302

nuôi dã tâm toan soán ngôi, thẳng tay mưu sát giết hại vua cha… có người
thành công, song cũng có kẻ thất bại, người thắng lợi lên làm vua, sau cũng
chết, kẻ bại trận không giành được ngôi báu, tất phải chết… Đông Cung ư,
chốn cung đình ấy thực chất là 1 nơi đẫm máu.

Cố Tiểu Ngũ nói đến đó, đột nhiên ngơ ngác ngẩn cả người, tôi cũng

chưng hửng nhìn hắn, câu chuyện này chẳng hay ho gì cả, chẳng được như
đoạn đầu đã kể. Thế mà chẳng hiểu vì sao, tôi không ngắt lời Cố Tiểu Ngũ,
qua chốc láy, hắn lại kể tiếp câu chuyện bằng chất giọng bình thường như
không có gì: “Mặc dù được làm Thái tử, song cuộc sống của Hoàng tử bé
cũng chẳng tốt hơn là bao, Hoàng hậu đề phòng chàng; còn Quốc vương,
ông ta giao cho Hoàng tử bé một vấn đề vô cùng nan giải. Quốc vương nói,
con đã là Thái tử, con nên làm tấm gương sáng cho thần dân trong thiên hạ
noi theo. Quốc vương phái Hoàng tử bé đến 1 nơi, bảo chàng đi làm một
chuyện chừng như không cách nào giải quyết được…”

“Hoàng tử bé thật đáng thương.” Tôi hỏi hắn, ‘Quốc vương rút cuộc

muốn chàng ấy làm chuyện gì?”

“Chuyện hết rồi.” Cố Tiểu Ngũ vỗ vỗ yên ngựa, lại buông mình nằm

xuống, mặt mày dãn nở khoan khoái, “Ngủ thôi.”

Tôi nổi giận, kể chuyện chẳng đầu chẳng đuôi gì, bảo tôi ngủ thế nào

được? Tôi nói: “Ta có hỏi tại sao đâu, sao chàng không kể nữa?”

Cố Tiểu Ngũ bảo: “Thì hết chuyện rồi chứ sao nữa, hết rồi thì còn gì để

kể?”

Hắn xoay người quay lưng lại với tôi. Tôi chỉ còn nhìn thấy xương bả vai

hắn, tuy phủ một lớp da dê, song tiết đêm gió lạnh, vai hắn co ro, dường
như đã ngủ thật rồi.

Tôi kéo chăn da phủ đến cằm, nằm trong ấm áp, bụng nghĩ: gã Cố Tiểu

Ngũ nom thế mà vô tâm, kể xong chuyện càng làm người ta thêm phát ghét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.