ĐÔNG CUNG - Trang 304

Hách Thất rất kính nể đạo quân ấy của Trung Nguyên, khen họ có quân

kỷ nghiêm minh, hành động lại nhanh nhẹn, lúc lâm trận cũng rất dũng
mãnh, thảy là những hảo hán hiếm thấy. Hách Thất tiễn bọn họ một đoạn
xa, tôi đi theo Hách Thất, tiễn họ về đằng tây. Ráng chiều chói lọi, Cố Tiểu
Ngũ cúp mi, cúi đầu, nom uể oải như đang ngủ gật, tôi bảo: “Này, chàng về
rồi truyền lời cho Phụ vương ta hay, cứ bảo ta đã bình an đến Đột Quyết rồi
nhé.”

Cố Tiểu Ngũ nói: “Thì cũng phải xem ta có về đằng Vương thành buôn

chè không đã chứ.”

Tôi bảo: “Chàng không về bán chè đi, còn định đi đâu nữa?”

Hắn cười, song không hề đáp lời tôi. Lúc ấy đội quân Trung Nguyên đã

đi được 1quãng xa, hắn vẫy tay với tôi rồi rong ngựa đuổi theo.

Tôi lấy tay che trán, thảo nguyên bát ngát trải dài đến tận đường chân

trời, một lúc lâu còn trông rõ hắn đã bắt kịp đoàn người, mà vẫn vẫy tay với
chúng tôi. Dần dà đã xa tít tắp thật rồi, lúc ấy trông chỉ như làn cỏ rác nhỏ
bé cuồn cuộn giữa đất trời, chẳng còn nhận ra nữa. Tôi dõi theo bóng lưng
hắn, chợt nhớ lại câu chuyện mới kể ngày hôm qua, thấy buồn rười rượi
như thể mất đi thứ gì.

Sau lưng bỗng có người khì cười, tôi ngoảnh đầu, thì ra Hách Thất.

Huynh ấy ghì ngựa đứng ngay sau, tôi thẹn quá hóa giận liền hỏi: “Huynh
cười gì thế?”

Hách Thất gật đầu, rồi lại lắc lắc, song vẫn cười bảo tôi: “Tiểu công chúa

ơi, chúng ta mau về thôi.”

Lúc gặp ông ngoại tôi vui lắm, bao nhiêu phiền não đều quên sạch sành

sanh. Cả năm ròng chưa gặp, ông ngoại càng thêm phần cưng chiều, kệ tôi
buông thả càn quấy. Cánh tay của Hách Thất bị thương, ông ngoại lo tôi gặp
chuyện, liền sai em gái Hách Thất ngày ngày theo sau tôi. Em gái Hách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.