ĐÔNG CUNG - Trang 307

Mặt A Độ cũng tỏ vẻ mù tịt, tôi nhớ nàng ấy cũng như tôi cả, có biết

chuyện gì đâu. Lúc ấy người ông ngoại sai đến khom lưng vái chào chúng
tôi: “Đại Thiền Vu truyền tiểu công chúa đến lều trước.”

“Sắp đánh nhau à?” Tôi có phần thấp thỏm không yên, đoạn hỏi, lần

trước sứ giả Nguyệt Thị mặt xám ngắt trở về, mà với cái tính lão vua
Nguyệt Thị kia, khó mà lão chịu để yên. Vua Nguyệt Thị bị khích đi tìm
vua sói mắt trắng, song có ai tìm được vua sói đâu? Đây rõ là ý của Đại
Thiền Vu – ông ngoại vốn thương tôi nhất nên mới bẫy vua Nguyệt Thị mà.
Nếu như vua Nguyệt Thị giận quá hóa thẹn, chợt ngộ ra, nói không chừng
còn đánh nhau với Đột Quyết, quả này Nguyệt Thị động binh với Đột
Quyết, đối với toàn thể Tây Vực mà nói, thật sự chẳng phải chuyện đùa.
Tuy Đột Quyết là cường quốc mạnh nhất Tây Vực, là nước có thế lực chiếm
giữ phía bắc sa mạc, lãnh thổ trải dài đến tận ven biển cực đông, song
Nguyệt Thị cũng là nước lớn nhất nhì Tây Vực, dẫu cường thịnh không
bằng Đột Quyết, nhưng thực lực quả thực không phải loại yếu. Huống hồ
Tây Vực mười mấy năm ngắn ngủi nay sống trong bình lặng, con đường
thương mại thông suốt, thành thị ngày một sầm uất, cũng như Tây Lương
chúng tôi, nếu như không có con đường thông thương, ắt chẳng được phồn
vinh như ngày nay. Nếu xảy ra đánh nhau, không chừng tất thảy khó mà tái
tạo lại được. .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.