ĐÔNG CUNG - Trang 331

một kẻ đứng giữa vạn quân chỉ như hạt muối bỏ bể, hoặc thoảng là cây cỏ
trước cơn bão, không một ai có thể ngăn được thế tấn công của thiên binh
vạn mã. Ông ngoại không thể, Hách Thất không thể, và sư phụ cũng thế cả
thôi.

Trời ập tối lúc chúng tôi đã rút lên núi Thiên Hằng, đạo quân kia không

tiện lên núi, chỉ dừng lại dưới chân. Từ sau núi đá nhìn xuống, chân núi đã
đốt lốm đốm lửa trại, gần đó, đạo quân tiếp viện từ doanh trại kéo đến liên
tục, chúng đốt đuốc nối đuối nhau tạo thành thân rồng lửa đổ ngoằn ngoèo.
Cuối cùng tôi vẫn hỏi sư phụ: “Cố Tiểu Ngũ là ai?”

“Hắn vốn không mang họ Cố.” giọng thầy đượm sự yên ả như thường lệ,

“Hắn là Lí Thừa Ngân, là người con thứ năm của hoàng đế Trung Nguyên,
mà hiện nay cũng là Đông Cung Thái Tử đương triều.” Tôi chỉ ngờ ngợ
việc Cố Tiểu Ngũ hẳn không chỉ là tiểu thương buôn chè, sự việc xảy ra
xong, tôi vẫn lờ mờ đoán có lẽ hắn là tướng quân triều đình Trung Nguyên,
nhưng có điều hắn còn trẻ quá. Tướng quân nức tiếng Trung Nguyên không
nhiều lắm, mà chẳng nghe nói có vị tướng quân nào mang họ Cố. Thì ra
vốn dĩ hắn không phải họ Cố, chẳng những thế, mà thân phận còn lừng lẫy
thế này đây.

Tôi chẳng rõ mình đang muốn khóc hay muốn cười nữa.

Tôi nhớ lại chuyện Trung Nguyên phái sứ thần tới, lúc đó sứ thần thay

mặt Thái Tử Trung Nguyên đến cầu thân. Vì đâu đến nông nỗi này? Trước
kia tuy tôi không mấy thiện cảm với Trung Nguyên thật, song cũng chẳng
bằng được như bây giờ, bây giờ, tôi căm thù Trung Nguyên đến tận xương
tủy.

“Sao hắn lại nói mình họ Cố?” Thầy trù trừ một lúc, tôi còn chẳng ngờ

nổi thầy cũng biết trù trừ cơ đấy, thế mà sau đó, thầy nói cho tôi nghe sự
thực: “Bởi vì mẹ hắn mang họ Cố.” Tôi nhìn sư phụ, thực ra, trong bóng tối
đen kịt, chẳng thấy được gì, giọng thầy trầm mà đều: “Đúng vậy, từ lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.