ĐÔNG CUNG - Trang 332

nàng đã biết ta cũng họ Cố, mẫu thân hắn là Thục Phi, còn là cô ruột của ta.
Thế nên thực chất, ta cũng chẳng phải người tốt, bệ hạ phái hắn đến biên
cương Tây Vực, hắn lại sai ta âm thầm trà trộn vào Tây Lương giúp hắn
làm nội ứng…”

Đầu óc rối tinh rối mù, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cố nhớ ra được cái

tên của thầy, tôi bình tĩnh gọi hẳn ra thành tiếng: “Cố Kiếm!” đoạn mới hỏi,
“Vậy, thầy định bao giờ thì giết ta, hoặc bao giờ mới giao ta lại cho Thái Tử
điện hạ đây?”

Cố Kiếm không đáp lời, lẩn khuất giữa đêm đen mà tôi vẫn thoáng thấy

khóe môi thầy nhích cười đượm buồn. Thời gian trôi đi bao lâu, thầy mới
bảo: “Nàng thừa biết ta sẽ không làm vậy.”

Sự thù hận trong lòng phừng phực bùng cháy chẳng khác nào ngọn lửa,

ngọn lửa ấy nuốt chửng trái tim tôi, tôi siết chặt nắm đá dăm, những cạnh
sắc nhọn của đám vụn vỡ không ngần ngại cắm sâu vào lòng bàn tay. Tôi
nghe giọng mình ai oán: “Lũ Trung

Nguyên các người, còn gì mà không dám làm? Các người lừa lọc ta bấy

lâu nay! Cố Tiểu Ngũ lừa ta, chính ngươi cũng lừa ta hết lần này đến lần
khác! Hẳn các người tính kế này ngay từ đầu lúc quen biết rồi phải không?
Lũ các người còn gì không làm nổi nữa đâu! Ngươi lừa ta từ đầu chí cuối,
uổng công Phụ vương ta tin tưởng ngươi! Uổng công ta tôn ngươi làm
thầy…”

Tôi chẳng còn biết mình đang nói gì, tôi chửi bới ra rả, tôi chửi toàn

Trung Nguyên rặt 1 lũ bịp bợm. Thế mà thực ra, trong lòng tôi hiểu rằng,
tôi chỉ hận có mình Cố Tiểu Ngũ, sao hắn lại đối xử với tôi thế này. Chưa
bao giờ tôi thấy mình căm ghét mãnh liệt đến vậy, chẳng thà Cố Tiểu Ngũ
cứ giết quách tôi đi, chẳng đành thầy đừng cứu tôi, biết đâu tôi đã sớm
chết… Tôi chửi chán, chửi đến mệt lử. Tôi nhìn Cố Kiểm, mỉa mai bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.