ĐÔNG CUNG - Trang 334

Tôi có lỗi với ông ngoại, tôi cõng rắn cắn gà nhà, vì tôi mà ông tin tưởng

Cố Tiểu Ngũ, dẫn tới toàn quân bại trận.

Tôi có lỗi với Hách Thất, nếu như không vì tôi, huynh ấy đã chẳng bỏ

mạng.

Tôi có lỗi với A Độ, nếu như không vì tôi, nàng ấy đã chẳng bị tổn

thương.

Tôi có lỗi với toàn thể nhân dân Đột Quyết, tất cả đều là người thân của

tôi, chính tôi đã đẩy họ vào đường cùng diệt vong.

Trên đời này, chẳng một ai có lỗi với tôi cả, trừ Cố Tiểu Ngũ… Nhưng

không sao, rồi mình sẽ giết hắn, thế nào mình cũng lựa thời cơ giết bằng
được hắn… Tôi ngước nhìn sao trời, xin được thề với thánh thần rằng, rồi
sẽ có ngày tôi giết hắn.

Trời tảng sáng tôi đã chợp mắt được một chập, tiếng trống hạt dưới chân

núi khiến tôi bừng tỉnh, tôi mở mắt thấy A Độ bật dậy. Mà sắc mặt Cố Kiếm
nặng trĩu, đoạn bảo A Độ: “Dẫn Công Chúa đi.”

“Ta không đi.” Tôi ngang ngược nói, “Chết thì cả 3 cùng chết.”

“Ta phải đánh lạc hướng địch, A Độ sẽ đưa nàng đi.” Cố Kiếm tuốt kiếm,

giọng bình tĩnh bảo, “Bản tính Lí Thừa Ngân rất cứng rắn, lẽ nào nàng vẫn
mong đợi hắn thực lòng với nàng ư? Nếu nàng rơi vào tay hắn, chẳng qua
càng tạo vốn liếng cho công cuộc bình định Tây Lương của hắn.”

Tây Lương!

Tôi chỉ thiếu điều nhảy dựng lên, Cố Kiếm nhìn tôi trong khi tôi hoàn

toàn líu lưỡi: “Hắn còn định tấn côngTây Lương sao?” Cố Kiếm bật cười:
“Đối với bậc đế vương mà nói, thiên hạ này biết thưở nào mới có tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.