ĐÔNG CUNG - Trang 336

không cân nhắc. Tôi và A Độ náu trên núi thêm 2 ngày, không thấy có dấu
vết lùng sục nữa, mới quyết định liều xuống núi xem.

Mà số chúng tôi cũng may, xuống núi xong đi cả 1 ngày đường về

phíaNam, lại gặp được dân du mục. Ông ta đun chảy nước tuyết cho chúng
tôi rửa mặt mũi chân tay, còn luộc thịt dê mời chúng tôi ăn. Nom tôi và A
Độ nhếch nhác như 2 kẻ người rừng, ẩn mình trên núi lâu ngày, mãi chưa
được 1 bữa no nê, tuyết trên núi càng khó đun. Ngồi trong lều ấm cúng
uống sữa dê, tôi và A Độ nom y hệt người vừa trở về từ địa ngục. Tuy
người đàn ông du mục này là dân Nguyệt Thị, song đồng cảm lắm với tình
cảnh của Đột Quyết, ông ta tưởng chúng tôi là nữ tù nhân vừa trốn khỏi Đột
Quyết, thế nên đối đãi với chúng tôi rất tốt. Ông ta bảo đại quân Trung
Nguyên đã rút về phíaNamrồi, có mấy ngàn người Đột Quyết cũng tháo
chạy cả về đằng Tây.

Tôi không còn nghĩ được gì nhiều nhặn, sữa nóng đun chảy mọi ý định

trả thù, tôi biết, nếu chỉ dựa vào có tôi và A Độ e chẳng cách nào chống cự
nổi bọn người Trung Nguyên, chứ đừng nói đến chuyện báo thù cho ông
ngoại. Tôi quyết định dẫn A Độ về Tây Lương, tôi nhớ phụ vương lắm, tôi
càng nhớ mẹ hơn. Tôi vội nghĩ phải về được Vương Thành, rồi kể cho Phụ
vương nghe toàn bộ chuyện ở Đột Quyết, bảo người dù sao cũng phải cẩn
thận đề phòng bè lũ Trung Nguyên. Ông ngoại mất rồi, mẹ hẳn sẽ đau lòng
lắm, tôi chỉ muốn được gặp mẹ ngay bây giờ, rồi an ủi mẹ. Đành rằng ông
ngoại không còn trên đời này nữa, song mẹ vẫn còn có tôi bên mình mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.