ĐÔNG CUNG - Trang 338

Tôi chạy men theo hành lang về phía tẩm điện của mẹ, chỉ mong sớm

được gặp mẹ.

Đằng tẩm điện không châm đèn, nhưng trong cung có đốt lò, nỉ trải sàn

cũng đặt đến vài chậu sưởi to, tôi trông cha đang ngồi trước lò sưởi, dường
như người đang cúi đầu.

Tôi khe khẽ gọi: “Cha ơi.”

Bóng lưng cha giật thót, cha từ từ quay lại, nhìn tôi, mắt cha đỏ quạch:

“Con gái, con đã bỏ đi nơi nao?”

Trước kia, tôi chưa từng chứng kiến cha mình dưới dáng vẻ này, vành

mắt tôi thế mà đã cay cay, dễ chừng bao nhiêu tủi thân trong lòng bấy lâu
nay đều vỡ òa chực theo khóe mắt mà tuôn. Tôi kéo tay áo cha hỏi: “Cha ơi,
mẹ đâu ạ?”

Mắt cha chỉ càng hoen đỏ, tiếng người nghèn nghẹn phát ra từ mũi, cha

bảo: “Con gái ơi, mau chạy đi, con mau trốn đi.”

Tôi ngớ người nhìn cha, A Độ đã bật dậy tuốt đao. Bốn bề bỗng nhiên

dậy đèn, vô số lính cầm đèn lồng bó đuốc xộc vào, kẻ dẫn đầu nom rất quen
mặt, gã chính là sứ thần mà Trung Nguyên phái đến Tây Lương cầu thân,
giờ đây gã vênh váo ra vẻ ta đây, như 1 con gà trống hiếu thắng thủng thẳng
từng bước tiến vào. Gã nhìn cha tôi, cũng chẳng buồn quỳ xuống vái chào,
mà hống hách bảo rằng: “Tây Lương vương, Công Chúa đã về đây rồi,
đương nhiên đã đến lúc phải thực thị hôn ước giữa hai nước, giờ thì ngài
không thể kiếm cớ đùn đẩy được nữa rồi.”

Lũ này thật đáng ghét, tôi kéo tay áo cha, gặng hỏi: “Mẹ đâu vậy cha?”

Chợt nước mắt trên gương mặt cha nhỏ dài, đấy là lần đầu tiên tôi thấy

cha mình khóc, bỗng nhiên tôi rùng mình, thoắt cái cha tuốt đao bên thắt
lưng, chỉ thẳng vào lũ người Trung Nguyên, giọng khàn khàn âm u, cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.