ĐÔNG CUNG - Trang 330

thấy thế bất lợi, sư phụ đành vừa đánh vừa lui, rút về phía chuồng ngựa,
thầy quệt 1 mồi lửa quẳng vào đống rơm.

Tàu ngựa của đại doanh chất cơ man là rơm khô làm thức ăn nuôi ngựa,

đống này mà bùng lên thì chỉ nháy mắt thôi lửa sẽ lan hừng hực khó bề dập
ngay được. Cả doanh trại lập tức nhốn nháo cả lên, quân binh hấp tấp đi dập
lửa, chớp thời cơ ấy, cuối cùng sư phụ mang tôi và cả A Độ tháo chạy. Kỷ
luật nhà binh của Trung Nguyên rất nghiêm, chỉ thoáng chốc ngắn ngủi,
tiếng huyên náo trong doanh trại đã dần lắng xuống, vẫn có kẻ cấp tốc cứu
hỏa, có một đám khác lại phi ngựa đuổi theo chúng tôi.

Cứ vừa đánh vừa lui cho đến tận chân núi Thiên Hằng, đám quân truy

đuổi kéo tới mỗi lúc một đông. Tôi trông bọn lính ấy kéo cờ hiệu màu mơ,
trên có viết chữ Trung Nguyên mà tôi không hiểu, liền hỏi sư phụ: “Đám
này là người của phủ đô hộ An Tây à?” Quân đóng ở phủ đô hộ An Tây có
lực lượng hùng hậu, song không ngờ bọn chúng giao chiến cũng lợi hại vậy.

Gò má sư phụ có vết máu bắn, tính thầy ưa sạch sẽ, vội giơ tay quệt

ngang vệt máu, đoạn cười nhạt không ngớt: “Phủ đô hộ An Tây làm gì có
nhiều kị binh đến thế… Lũ này là quân Vũ lâm của Đông Cung, mà Trung
Nguyên vẫn gọi Vũ lâm lang, thảy là bọn con nhà quan, đợt này ra biên
thùy là muốn kiếm công danh bổng lộc đây mà. Nàng xem, đứa nào đứa
nấy hùng hổ lao đầu lên, toàn định bụng lập công lớn cả đấy.”

Tôi hỏi: “Công gì lớn?”

Thầy nói: “Bắt sống nàng đã là một chiến công rồi.”

Xưa nay tôi đâu từng nghĩ mình lại quan trọng đến thế. Lũ Vũ lâm quân

kia truy đuổi tôi đến cùng, chúng không ngừng buông lời xỉ vả, có đứa nói
tiếng Tây Lương theo kiểu quái đản, chửi chúng tôi chỉ biết cúp đuôi bỏ
chạy. Phải như lúc bình thường, thế nào tôi cũng bị kích đến độ sấn sổ quay
ngoắt lại, có điều, sau một chuỗi những vấp váp, cuối cùng tôi đã hiểu ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.